Đăng nhập | Đăng ký

Tiết kiệm công tìm nghìn nghìn đầu sách
Tìm kiếm bạn sẽ có kết quả nhanh nhất và tối ưu nhất (Hỗ trợ gõ tiếng việt tự động)
   

Tiêu đề Tác giả Nội dung NXB Loại Tất cả
  
Hỗ trợ khách hàng

Hotline:0904 845 066
(7h-22h, cả T7, CN)
info@xbook.com.vn
  
Support Online
Liên hệ hợp tác
Liên hệ hợp tác:
  Đặt hàng theo yêu cầu
- Tại chức năng này, quý khách có thể gửi thông tin đặt những cuốn sách hay sản phẩm thuộc lĩnh vực kinh doanh của xbook, nhưng do chưa cập nhật lên hệ thống. Hoặc do quý khách chưa tìm được sản phẩm ưng ý, nhưng biết trên thị trường có sách hoặc sản phầm đó.
- XBOOK sẽ tiến hành kiểm tra thông tin yêu cầu của quý khách để đáp ứng nhanh nhất.

    Thư giãn -> Những điều kỳ diệu
Mối tình bánh rán
Cập nhật: 17h - 18/6/2012

TTCT - 1. Ngày 17, G cảm thấy rất hưng phấn. Đầu óc sáng láng. Công việc chạy băng băng. Các hợp đồng gã ký đều suôn sẻ, đối tác dễ chịu bất ngờ. Mấy ngày sau công việc cũng thuận lợi. Doanh thu bán hàng tăng.

Ngày 21, G lâm vào tình trạng trầm cảm. Không làm được việc gì ra hồn. Đi ra đi vào trong phòng, đụng đâu vỡ đấy, làm gì hỏng nấy. Cố cưỡng lại tình trạng này mà chưa được. Chăm chú. Cẩn thận. Tuyệt đối không cáu. Vẫn vỡ. Vẫn hỏng.

Ngày 25, trời có vẻ quang đãng, mây bay vi vu trên trời. G xởi lởi với mọi người trong công ty, ai mang chứng từ gì cũng dễ được ký xác nhận. Không cáu. Không hỏi vặn lôi thôi. Giám đốc hỏi: Ông sao thế? Sao là sao - gã hỏi lại. Gã là phó giám đốc, làm mọi việc trong phạm vi phận sự của mình, có gì sai sót? Giám đốc nhún vai bỏ đi. Dù sao câu hỏi của giám đốc cũng ám gã. Ừ, mình sao thế?

Ngày 28, G lâm vào tình trạng tồi tệ. Gã tự nhiên cảm thấy chán tất cả. Chán cả ăn. Chán cả tiền. Và đương nhiên, nhìn vợ cứ như nhìn khúc gỗ. Con gái gã, mười ba tuổi, hỏi bố mấy hôm nay sao thế! Hóa ra đến nó cũng nhận ra cơn chán của gã. Gã đóng cửa phòng làm việc. Treo biển không tiếp khách. Ngồi lọt thỏm trong cái ghế xoay, gác cả hai chân (kể cả giày) lên bàn, lên cả đống hồ sơ giấy tờ chưa đọc. Gã bắt đầu óc làm việc: Ông sao thế, G? Nhưng chẳng phản biện được gì. Chán là chán. Cố thoát ra mà chưa được.

Trên đường về nhà, G bị dòng xe cuốn đi, rẽ phải không được, rẽ trái không được, đi nhanh đi chậm theo ý mình cũng không được. Gã láng máng nghĩ có vẻ như mình đang bị điều khiển. Như trong một trò chơi o­nline nào đó. Có đứa chết tiệt nào đang bấm nút. Bật cười vì ý nghĩ ngộ nghĩnh đó, G đương nhiên là không chịu. Mình bản lĩnh đầy người, gã nghĩ, ta cứ rẽ trái. Gã chèn đầu xe một thằng, nghe thấy tiếng lầm bầm rủa. Bấm còi inh ỏi sau lưng thằng khác. Quết đuôi xe vào một bà, tiếng oai oái sau lưng. Bất chấp những tiếng càu nhàu và phản đối của bao nhiêu xe. Cứ cắt ngang, đi. Lượn qua một cảnh sát giao thông. Quyết rẽ trái. Thế mà rẽ được. Gã thở phào khoan khoái: Không phải thế. Không có game nào!

Ngày 29, cơn chán vẫn chưa qua. Có tiếng gõ cửa, gã buột miệng “Mời vào” (thói quen chết tiệt). Bắt tay khách (tức tối trong lòng), mỉm cười (như máy), rót trà, làm ra vẻ chăm chú nghe (hối hận sao lại có thể buột miệng mời vào, dường như có ai xui?). Gã thèm khát được nói ra miệng câu “mời ông đi đi cho”, thậm chí “ông biến đi cho nhanh”, nhưng lại có cái gì kìm lại (tức thế). Buổi chiều, gã bắt buộc phải tiếp hai người đến xin việc. Cử nhân tốt nghiệp loại giỏi, bảng điểm sáng rực. Thạc sĩ mặt mày sáng láng, luận văn dày cộp, vấn đề nghiên cứu tầm thế kỷ. Lẽ ra gặp hiền tài thì phải vồ lấy mới phải đạo. Đằng này vừa đặt câu hỏi phỏng vấn, trong đầu gã vừa nghĩ “ngu thế, sao lại xin vào đây, chán chết!”.

Chiều 30. Giám đốc chuyển sang một văn bản có đính kèm mẩu giấy “Chuyển anh G giải quyết”, phì, lại phải làm! Thế rồi có cái gì cứ xúi giục gã xuống kho (mặc dù mới kiểm tra kho hồi đầu tháng, mặc dù gã chẳng phải đến đó lần nữa làm gì) khiến gã vẫn rất muốn xuống kho! Cáu. Cái gì nó thúc vào mình? Mình cứ như con quay?

2.

Không muốn làm con quay. G cởi bỏ áo vét, vứt lên thành ghế. Đánh mỗi cái sơmi, nhét cẩu thả vào quần. Bỏ cơ quan, đi.

Đi đâu? Không biết. Cứ đi. Gã đi một cách cực kỳ ngẫu nhiên, thích rẽ đâu thì rẽ.

Đi hết một buổi chiều gã thấy mình rũ ra.

Rất ngẫu nhiên, G rẽ vào một con ngõ nhỏ. Mắt tia biển đề, thấy ghi “Ngõ Yên”. Tên hay nhỉ? Gã chợt nhìn thấy một hàng rong bán bánh rán. Một cái xe đạp, đằng sau là một cái hòm kính khung nhôm, bánh rán chất đầy bên trong, chú bánh rán nào cũng như đang giơ tay lên vẫy gã. Đói, mệt, G dừng xe. Lâu lắm rồi chưa ăn bánh rán. Dễ đến hơn hai chục năm? Dạo này Hà Nội bị ẩm thực ngoại xâm lăng, món ăn chính gốc là của hiếm. Còn đây, đúng loại gã ưa. Loại tròn xoe vàng rộm lăn vừng. Cắn ngập cái bánh rán, tuổi thơ ùa về như làn gió. Gã rùng mình nhớ hồi bé tí đòi mẹ mãi mới được ăn một chú. Chỉ một, vì nghèo. Sao ngon khủng khiếp! Ấn tượng vĩnh viễn không quên. Gã ăn, mẹ đứng nhìn. Nhớ lại, nghĩ, không biết lúc ấy mẹ có thèm không? Thở dài. Ăn xong một chú, gã nghĩ đấy là ăn cho mình. Lấy thêm cái nữa, gã tự bảo ăn cho mẹ. Mẹ phải hai, thêm cái nữa! Cha? Thêm một chú. Vợ? Mụ cũng khổ, tuy vẫn không ngừng cau có với gã, nhưng nên ăn cho mụ một chú. Ăn tiếp cho con gái, hẳn hai chú...

Cô bé bán bánh rán tròn mắt nhìn ông khách. Ăn như điên. Mắt đờ đẫn. Chắc bị ma ám. Ăn hết cái này giơ tay đòi cái khác. Bao nhiêu? - G hỏi cộc lốc. Cô bé nở một nụ cười làm ông khách ngỡ ngàng, sao nụ cười đẹp thế không biết. G sững người mấy giây rồi hỏi lại, giọng mềm mại: Hết bao nhiêu tiền, cô bé?

3.

Ngày 1. Nhanh thế, đã sang tháng mới. Cuộc đời trôi qua vù vù. Nhiều lúc không biết nó trôi qua lúc nào. Hôm nay, cảm giác chán ngấy vẫn đầy trong lòng. Nhưng thay vì lồng lộn đi lại trong phòng, gã dọn dẹp phòng. Một công việc không cần suy nghĩ. Khủng khiếp! Không thể hiểu tại sao phòng gã lại bẩn đến thế, lắm hồ sơ giấy tờ đến thế và nhiều thứ vô tích sự đến thế. Đôi lúc gã ngồi thừ trên ghế xoay, tay cầm điếu thuốc lá, quên hết, để cho nó tự cháy từ ngọn đến tận gốc. Lạ, đến điếu sau nó cũng tự cháy từ ngọn đến gốc!

Tầm cuối giờ làm việc, tự nhiên G thấy háo hức. Gã lại muốn ăn bánh rán!

Vứt tất cả đấy, G phóng xe đến ngõ Yên. Lần này chẳng ăn được nhiều. Hôm qua đã ăn hết cho mọi người, hôm nay không thể lôi ông bà cụ kỵ, bạn bè hay hàng xóm ra ăn hộ. Nó không thật. Có vẻ gì như là ngụy biện. Muốn ăn bánh rán thì cứ ăn! Chẳng phải ăn cho ai! Hôm nay gã thử ăn một cách thoải mái, tự đếm, thấy được bốn chú. Cô bé bán bánh rán lại cười. Nụ cười thật tươi. Gã nghi ngờ nhìn cô: phải chăng tiêu thụ được hàng mới cười tươi đến thế?

4

. Không. Không nên nghi ngờ không đâu cho người khác. Bệnh xã hội. Nụ cười tươi tắn đó là thật. Bây giờ gã muốn cái gì cũng phải thật. Bánh rán rất thật, ăn được. Cô bé con là thật, tuy không ăn được nhưng ngắm được.

G quen cô bé bán bánh rán từ lúc đó và từ một cơn chán.

Những hôm sau, cứ đến đúng bốn giờ kém mười lăm là G lại bồn chồn, và gã lại phải đến ngõ Yên. Ăn và ngắm. Đã quen, gã thoải mái ngắm cô. Tuy nhiên, có những lúc đôi mắt (chắc hỏng?) của gã ngắm cô không khác gì ngắm bánh rán. Tròn xoe vàng rộm lăn vừng. Quá tệ.

Một chiều, gã không ăn, chỉ đứng hút thuốc lá đợi cô bé bán hết bánh rồi cùng cô đi một đoạn đường, chuyện trò vớ vẩn, lòng nhẹ nhõm. Cô cười rất tươi, bảo chắc chú chán ngấy rồi? Gã bảo chưa. Thế sao chú không ăn? Gã bảo để cho cái bụng nó chỉ huy. Cô bé cười. Thế buổi sáng có bán không? Không, cháu phải đi làm. Thế buổi sáng làm gì - gã hỏi, cô bé vui vẻ kể cô học xong phổ thông, nhà nghèo không đủ tiền theo học đại học, có người quen xin cho làm ở đội chăn nuôi thuộc vườn thú thành phố. Mẹ cô tuy đau yếu nhưng cũng đủ sức làm sẵn bánh rán ở nhà, à có ngon không chú? Ngon tuyệt trần đời. Chú chỉ khen khéo thôi. Không, thật đấy, ngon lắm, đúng kiểu bánh rán Hà Nội ngày xưa. Mẹ cháu là con gái Hà Nội cũ mà. Thảo nào, thế sao lại... Ấy, không nên hỏi chuyện này. Chiều chiều, đi làm về, mẹ vừa rán xong là cô bé lên đường đi bán. Khổ, bé tí mà vất vả. Cháu không còn bé đâu chú ạ, tiếng cười giòn tan, cháu đoán chắc ngày nào cũng cho thú ăn, chơi với lũ thú nên trông mới trẻ con như thế này. Ừ, chắc thế. Chơi với thú vật thật thích - cô bé nói. Thật thích - gã nhắc lại. 

5

. Ngày 11. Đến công ty, bật máy tính, chương trình tự động báo công việc nhắc nhở: mai phải vào Sài Gòn, rồi quay ra Đà Nẵng.

Chu kỳ hưng phấn không thấy đến. Sao đợt chán này lâu thế? Làm việc gì cũng chẳng ra hồn. Chán từ trong chán ra, chán từ ngoài chán vào.

Đúng bốn giờ kém mười lăm, G lại bồn chồn. Và lại lên đường. Hôm nay chú ăn ở đây hay mang về? Mang về - gã nói. Chú lấy mấy cái? Tất. Tất cả? Mắt tròn xoe. Ừ, hôm nay có liên hoan - gã bịa. Gói hết vào đi - gã bảo. Rồi đi về nhà đi, vất vả cả ngày cũng phải nghỉ ngơi chứ - giọng gã mềm mại, thật phi lý. Nặng trĩu trên tay một gói bánh to. Đầy mắt một nụ cười bánh rán. Thế là xong - cô bé thở dài, vẻ sung sướng - Cháu về đây. À, mai chú đi công tác. Mất dăm hôm. Nhìn thăm dò. Kiểu: dăm hôm ta sẽ không gặp nhau! Thế ạ? Cô bé ngoẹo đầu, mắt chớp mấy cái. Tốt, gã thở dài. Chú đi mạnh khỏe, vui vẻ! Lâu lắm chẳng có ai chúc tụng gì gã. Về đi, chú đi với cháu một quãng đường. Vâng.

Người đi đường có thể thấy một gã trung niên ăn mặc lịch sự đang rề rề cái xe máy đắt tiền bên cạnh một cô bé đạp cái xe đạp kêu lách cách lách cách, đằng sau đèo tủ nhôm kính rỗng không. Cả hai vừa đi vừa nói chuyện, mặt cứ tươi hơn hớn. Lạ không?

Lạ cái đếch gì? G gườm gườm nhìn trả mấy gã mấy mụ đang đi cùng chiều đã vượt lên rồi còn cố ngoái lại nhìn.

Thế nào, sáng nay vẫn đến vườn thú đấy chứ? Có chứ ạ! Vẫn ở tổ nhà lồng à? Vâng. Mấy con công Ấn Độ thế nào? Chúng nó vẫn ngoan, chịu ăn, hiền ơi là hiền, khác hẳn công ta. Sao công ta dữ thế không biết, ở ta con nào cũng dữ... G cười ha ha. Chú cười gì? Ừ, đúng, ở ta con gì cũng dữ... Có con công trống rất ghét phụ nữ. Thế ư? Nó ghét nhất các cô tóc ngắn. Nó biết à? Nó nhận ra ngay. Trông thấy cô nào tóc ngắn nó nguẩy một cái. Nhưng cháu thì nó quý lắm. Vì cho nó ăn, ngày nào cũng bổ dưa cho nó. Với lại tóc cháu không ngắn... Cô bé quay mặt đi cười. Thế nó ăn gì? Nó thích nhất lạc nhân. Thích chuối tiêu, ấy, kén lắm, không ăn chuối tây. Rồi dưa hấu, nho, xà lách, cả thịt. Hay nhỉ? Đã thử cho ăn bánh rán bao giờ chưa? Cô gái cười bẽn lẽn.

G đưa cô đến đầu một ngã tư nhỏ ở ngoại thành thì dừng lại. Lâu nay, lần nào cũng chỉ đến đây thì dừng lại. Hôm nay đặc biệt, gã muốn đi thêm đoạn nữa. Nhưng có cái gì ngăn gã lại. Kiểu như kéo áo giữ lại. Bực thế. Cô bé đi tiếp. G nhăn nhó đứng nhìn theo. Gã lại nghĩ đến thằng cha bấm nút trò chơi.

G về đến cơ quan thì mọi người đã về gần hết. Gã tần ngần một lúc rồi cho ông bảo vệ chục cái bánh rán. Về phòng, nhìn đống hồ sơ giấy tờ trên bàn, cơn chán ngán lại nổi lên. Gã nhặt tờ giấy trên cùng, chữ to tướng, đọc: Mai em đón anh lúc mười một giờ rưỡi. Cậu lái xe đây. Lát nữa rẽ qua cho cậu ta chục cái bánh rán.

Công ty lo phân phối hàng tồn kho, còn G bây giờ lo phân phối bánh rán. Một việc hoàn toàn không dễ. Gã nghĩ đến việc mang lên máy bay. Cho bánh rán đi tàu bay, cũng vui.

6.

Sài Gòn, Đà Nẵng không thể không đi. Vé đã mua. Đối tác đã lên lịch làm việc. Việc “đi” là việc dễ. Ra ôtô. Lên máy bay. Về khách sạn. Đến đối tác. Những việc đó không cần phải suy nghĩ. Nó tự động. Giống như việc của một cỗ máy, hay của một robot đã được lập trình, hay của một động vật biết nghe lời điều khiển.

Ngày 12. Ngồi trên máy bay, nhìn ra bên ngoài cửa sổ thấy những đám mây trắng đứng im như chán chẳng muốn bay. G mở túi bánh rán thấy bánh đã ỉu. Vứt đi thì tiếc, ăn thì không ăn được. Đến bữa, cô tiếp viên mang ra một ổ bánh mì kẹp thịt và rau, ai cũng như ai, một cái, một kiểu và một nụ cười tiếp viên giống hệt nhau. G nhăn mặt.

Ngày 13. Ở Sài Gòn. Sau giờ làm việc đối tác mời: tùy anh chọn, đi nhậu, đi nhà hàng, đi vui vẻ, anh thích gì? Chẳng thích gì. Trong đời có những lúc không hề thích gì, mặc dù mình không ốm, chưa chết. Thôi, lần này cho tôi tự do. Vậy anh vui lòng cầm tạm phong bì này tự đi nhé? Đến tiền bây giờ cũng không còn thích. Bốn giờ kém mười lăm, ruột nóng như lửa đốt, G gọi taxi ra chợ Bến Thành. Đi hết một vòng không tìm thấy hàng bánh rán nào, à có, nhưng lại là bánh rán nhân gì không rõ bọc đường bên ngoài, gã không thích. Gọi taxi, có chỗ nào bán bánh rán không, loại tròn xoe vàng rộm lăn vừng, đưa tôi đến. Anh lái taxi nghệch mặt. Người tuổi trẻ không biết khái niệm bánh rán, chắc hỏi hot dog, KFC hay pizza bán ở đâu, biết liền. Buổi tối, trong phòng khách sạn sang trọng, G thấy nhớ cô bé. Gã ước ao gặp cô để được nhìn thấy nụ cười bánh rán.

Ngày 15. Đà Nẵng. Lại những công việc như thế, những lời mời như thế. G ra chợ Hàn, cũng không có hàng bánh rán. Gọi taxi, mặt còn nghệch hơn ở Sài Gòn. Cô tiếp tân khách sạn Bamboo rất nhiệt tình nhưng chẳng giúp được gì. Lại gợi ý: hay anh ăn sầu riêng? Đêm nằm, G mơ tưởng đến cô bé bán bánh rán. Gã nghĩ đến việc giá mà được ngủ với cô thì hạnh phúc quá, gã sẽ giữ chặt cô trong vòng tay và hít hà mùi thơm bánh rán. Ông điên à, gã bảo, điên đây, gã nói, cô ta bé tẹo, ông thì bắt đầu khú, gã bảo, nhưng tôi thích, đàn ông thích đàn bà, gã nói, điên thật rồi, gã bảo, ai trong đời cũng muốn có một lần điên, bất hạnh cho người nào không biết điên lấy một lần, gã nói, thằng cha kia nhún vai, quay mặt đi. Đêm đó, G mơ thấy bộ ngực bé tẹo của cô bé và con công Ấn Độ. Tỉnh giấc giữa đêm, G nghĩ về Hà Nội mình sẽ bỏ hết tất cả, sẽ chạy theo cô bé bánh rán. Sao lại có ý nghĩ lạ lùng đó? Đi bán bánh rán cũng được, gã tiếp tục dòng suy nghĩ. Xin vào vườn thú làm ở đội chăn nuôi cũng được.

7.

Ngày 17. Một cách vô thức, G ngồi xuống cái ghế xoay quen thuộc. Với tay lấy tờ giấy trên cùng. Ngân hàng đòi, nợ đã tới hạn. Biết rồi, gã lấy bút phê vào góc tờ giấy, chuyển phòng kế toán, đáo nợ đi, hàng chưa bán được lấy gì mà trả. Nhác thấy tờ giấy tiếp theo, G lại với tay cầm lên. Họp? Việc này phòng hành chính đi thay, gã lại ghi vào góc tờ giấy. Được một lúc, G phát hiện mình đã đọc được khối công văn giấy tờ. Có vẻ như cuộc phiêu lưu kết thúc. Không còn thằng bấm nút nữa.

Nhưng buổi sáng trôi qua nhạt phèo.

Mấy giờ rồi? Mười giờ. A, giờ này là giờ ăn của lũ chim, giờ này chắc cô bé đang cho chim ăn. Khỉ, phó giám đốc công ty nhớ giờ ăn của lũ chim trong vườn thú! Cái lũ gà tiền ấy chú ạ, khi con trống vè con mái, đuôi nó dựng lên, xòe hoa văn như đồng xu tròn, hay ơi là hay... Chúng nó yêu nhau rất tự nhiên, ghét nhau cũng rất tự nhiên. Ôi tự nhiên, sao khó thế? Anh ốm à, sao anh lại ngẩn ra thế? Cô tạp vụ hỏi làm G giật bắn người. Không - gã nói - Có việc gì thế? Cứ có việc gì mới vào thăm anh hay sao? - cô tạp vụ hỏi lại. Gã cười gượng gạo.

Buổi chiều. Giám đốc sang yêu cầu gã làm ngay mấy việc. Nhưng đến bốn giờ, gã lại nhấp nhổm không yên. Không có bánh rán thật khó chịu. G gọi cậu lái xe, bảo ra ngõ Yên mua cho tôi chục cái bánh rán.

Lát sau cậu lái xe về, bảo ở chỗ ấy chẳng có hàng bánh rán nào cả. Cậu có nhầm không đấy? Dân lái xe nhầm đường sao được! Hay nàng ốm? Vội vã, G vứt hết mọi thứ trên bàn, đứng lên, đi. Thây kệ hết.

G phóng xe đến nơi cũ, quả thật không thấy hàng bánh rán đâu. Gã ngẩn ngơ nhìn quanh. Gã lại lên xe đi một vòng xem nàng có bán ở chỗ khác không, không thấy, lại vòng về chỗ cũ. Cuối cùng không chịu nổi, G tiến đến ngôi nhà quen thuộc, nơi mọi ngày nàng vẫn đứng nhờ để bán hàng. Một ông già đang đứng ở cửa, tay cầm tờ báo, mắt nhìn đâu đâu. Gã lấy vẻ nhũn nhặn:

- Bác làm ơn cho tôi hỏi mọi khi trước cửa nhà mình có cô bé bán bánh rán, hôm nay bác có thấy không?

- Bánh rán à? Trước cửa nhà tôi xưa nay chưa hề có ai đứng bán bánh rán cả - ông già nói.

G sững người. Gã nhìn ông già như nhìn người ngoài hành tinh. Ông già cũng nhìn lại gã theo cái kiểu đó. Hai người nhìn nhau lúc lâu. Tay đang thọc vào túi quần, G thử bấu vào đùi mình. Chẳng thấy đau. Gã thấy lạ, rút hẳn tay ra khỏi túi quần, đàng hoàng trước mặt ông già cúi xuống bấu một cái khác vào đùi, thật mạnh, không đau, lại bấu một cái vào tay, cũng không hề thấy đau.

8.

Vẫn ngày 17. Lẽ ra câu chuyện đến đây là kết thúc. G ra về, thấy hoang mang, tự hỏi phải chăng đây là câu chuyện hoang đường? Thằng bấm nút nào đó cố tình chơi khăm bắt gã phải gặp và mê cô bé bán bánh rán? Hay một trò chơi oái oăm? Sau gã tỉnh trí lại thấy buồn cười. Mình như thằng rồ. Một cô bé có nụ cười mê hồn như thế là không có thực, và gã muốn yêu một cô bé như thế là không thể. G quay về văn phòng. Lại ngồi trên cái ghế xoay êm ái. Gã nghĩ có thể gã vừa mới thiếp đi một giấc ngủ ngắn, tỉnh dậy, căn phòng vẫn thế, vẫn những công việc thường nhật và chán ngắt, chẳng có gì thay đổi.

Tuy nhiên, vốn G là người cố chấp, không cam chịu một kết thúc như vậy. Gã lại một lần nữa vứt hết giấy tờ sổ sách trên mặt bàn, đùng đùng đóng cửa đi ra khỏi cơ quan. Gã lại phóng xe đến ngõ Yên. Dừng xe, nhìn chằm chằm vào ngôi nhà ấy. Gã muốn gặp lại ông già để hỏi lại. Cánh cửa ngôi nhà mở rộng nhưng chẳng thấy ông già đâu. Một lát sau có một bà già tay cầm chổi đi ra. G quyết tâm tiến đến:

“Ông có nhà không bà? Lúc nãy ông cầm tờ báo đứng đây, ông đâu bà nhỉ?”.

“Ông nào? Nhà tôi toàn đàn bà. Ở đây chỉ có tôi thôi”.

Hay nhỉ? Lại thế nữa?

Ngẩn ngơ một lúc, gã hỏi:

“Bà này, mọi khi trước cửa nhà mình có cô bé bán bánh rán, hôm nay bà có thấy không?”.

 “À, con bé con còi dí còi dị ấy à, mấy hôm nay nó nghỉ. Anh muốn mua bánh rán thì đến số nhà ấy ngõ ấy đường ấy, nhà nó ở đấy đấy”.

G sướng quá, quay xe.

Nhưng đi được một đoạn đường, G đột ngột dừng xe. Vẫn ngồi trên xe, xe vẫn nổ máy, máy vẫn gài số, nhưng gã bần thần, mắt nhìn giời như lườm, chán tất.

MỜI CÁC BẠN ĐỌC TIẾP

TRUYỆN NGẮN TÌNH YÊU (Tập 1)
Mã sp:VHVN-TN319
Tác giả: Nhiều tác giả
Nhà xuất bản: Văn hóa - Thông tin
Giá:55,000đ

TRUYỆN NGẮN TÌNH YÊU TẬP 2
Mã sp:VHVN-TN320
Tác giả: Nhiều tác giả
Nhà xuất bản: Văn hóa - Thông tin
Giá:53,000đ


Gửi ý kiến của bạn về bài này:
Lưu ý : Khi than gia đóng góp ý kiến, mỗi ý kiến nếu được hiển thị quý khách được hưởng 500đ vào tài khoản, để được hưởng điều kiện này, quý khách chỉ cần đăng ký thành viên và đăng nhập để có thể tích lũy tiền trong tài khoản điện tử tại XBOOK
Điện thoại:(Quý khách có thể bỏ qua)

Để lại số điện thoại XBOOK sẽ chăm sóc tốt hơn!
Họ Tên
Email:
Tiêu đề:
OFF Telex

VNI VIQR

Nội dung:
 CÙNG THỂ LOẠI
Chuyện tình đêm Noel
Người cha
Những truyện ngắn về thầy cô
Anh là nắng hạ trong tim em
Mẹ nghèo
Lòng biết ơn của con cáo
Trong bão tuyết
Phép màu
Nụ hôn và ly dị
Hâm lại chất lãng mạn
CHO TÔI XIN MỘT VÉ ĐI TUỔI THƠ
CHYỆN CON MÈO DẠY HẢI ÂU BAY
Xem thêm
Hitech
     Danh mục
Thư giãn
Những điều kỳ diệu
Top người quan tâm
Top bài hay
Giới thiệu sách
Kiến thức tham khảo
Truyện hài
Thư viện ảnh
Tư vấn
Tư vấn sách
Tư vấn Hitech
Tư vấn cho mẹ và bé
     Top ý kiến mới nhất
 Cảm động!
Trong bài: NHỮNG LỜI NÓI DỐI CỦA MẸ!
Lê Thị Hoài Thu   16h - 22/6/2012
 Mẹ luôn là người vĩ đại nhất trên cuộc đời này!
 Cám ơn
Trong bài: TIN THẬT LÒNG
Nguyễn Thị Lan Hương   8h - 22/6/2012
 Cam ơn Xbook đã gửi cho mình câu chuyện thật ý nghĩa giữa cuộc sống đang chạy đua với thời gian.
Chúc tập thể công ty Xbook ngày càng phát đạt.
 Hoan nghenh Xbook vi nhung trich doan nghe rat van chuong nhung vo cung doi thuong ve tinh Cha con
Trong bài: ANH CÓ GIÚP TÔI!
nacdanh   23h - 21/6/2012
 K thưa Xbook,co lan mua sach của Xbook chỉ vi lý do uỷ quyền cho Bích Liên nhận giúp khi đó tôi đi xa nên các bạn cứ tưởng tôi là BLiên đúng không, cũng không sao hi hi. Đến hôm nay bài viết về tình phụ tử của các bạn quá hay nên tôi cũng xin thổ lộ tôi là đàn ông, hiện nay cũng chỉ một mình nuôi cô con gái mẫu giáo, bài giới thiệu của bạn làm tôi không thể quên xbook.com.vn, rất cảm động và liên tưởng nhiều điều về cha tôi, hiện nay tôi khá bận việc công tác và nuôi con, thú vui đọc sách dù tạm thời để lại, khi nào có thời giờ tôi sẽ không quên mua sách của quý vị. Chúc xbook.com.vn thành đạt và ngày càng có nhiều bài viết hay. Cảm ơn!
 tin thật lòng
Trong bài: TIN THẬT LÒNG
nguyễn ngọc thu   15h - 20/6/2012
 Cảm ơn Xbook đã gửi cho tôi những câu chuyện thật ý nghĩa.
 Rất hay và cảm động!
Trong bài: ANH CÓ GIÚP TÔI!
Lê Thị Hoài Thu   16h - 19/6/2012
 Bài học lớn - niềm tin trong cuộc sống là cực kỳ quan trọng, người con tin là ba mình sẽ tìm thấy mình và người ba tin rằng con trai mình sẽ luôn chờ mình!
 Cám ơn Người Mẹ Vĩ Đại
Trong bài: NHỮNG LỜI NÓI DỐI CỦA MẸ!
Nguyễn Thị Tường Hiếu   21h - 16/6/2012
 Cám ơn Xbook đã gửi đến cho tôi câu chuyện về người Mẹ thật đáng yêu và đáng kính. Những gì mà chúng ta có được ngày hôm nay là đều do từ Mẹ mà ra. Không phải Mẹ để lại nhiều tiền bạc, nhiều của cải vật chất là Mẹ đã cho ta,mà chính là Mẹ đã dâng tặng cả cuộc đời này cho các con yêu của mình bằng sự hy sinh thầm lặng.Một lần nữa tôi xin cảm ơn Xbook rất nhiều.
 anh có giúp tôi không ?
Trong bài: ANH CÓ GIÚP TÔI!
nguyễn thị thu hằng   13h - 16/6/2012
 khi đọc bài viết về câu chuyện này tôi rất cảm động.cảm ơn XBOOK
 Anh co giup toi khong
Trong bài: ANH CÓ GIÚP TÔI!
Huong   21h - 14/6/2012
 Trong cuộc sống với muôn vàn hối hả và với tính cách của một người trẻ đôi lúc chúng ta chỉ biết quan tâm đến bản thân mình hoặc gia đình nhỏ của mình mà quên rằng cha mẹ bạn cần lắm những sự quan tâm chăm sóc của bạn. Câu chuyện như nhắc nhở tôi rằng mình đã nhận rất nhiều từ cha mẹ,nay đã lớn phải không đòi hỏi cha mẹ phải trao cho mình nhiều yêu thương mà ngược lại phải trao cho cha mẹ tình yêu thương nhiều nhất mà mình có thể.
 Câu chuyện tôi kể cho vợ và con tôi nghe
Trong bài: ANH CÓ GIÚP TÔI!
Nguyễn Đức Thuấn   15h - 13/6/2012
 Tôi đã nhận được mail của Xbook! tôi đã đọc và đúng thật nhân văn.Tôi đã đem về ngay trưa hôm đó và trong bữa cơm gia đình tôi đã kể lại cho vợ và con tôi nghe.
Xin cám ơn Xbook!
 Con yêu ba
Trong bài: ANH CÓ GIÚP TÔI!
Hương   19h - 12/6/2012
 Khi ba tôi nằm bệnh viện, tôi đã tự hứa, lúc nào ba ra viện tôi sẽ chăm sóc ông tốt hơn, ai ngờ ba tôi đã ra đi mãi mãi mà tôi chưa kịp nói con yêu ba. Mong hương hồn ba siêu thoát
HỖ TRỢ

Liên hệ hợp tác
Liên hệ hợp tác:
 XBOOK ĐƠN GIẢN CHỈ LÀ ĐẶT MUA
 Miễn phí vận chuyển trên 90,000 nội thành Hà Nội. Hỗ trợ 5% giá hàng hoặc miễn phí vận chuyển cho đơn hàng trên 180,000 đ
 Cam kế bán bằng hoặc rẻ hơn giá bìa.
 Hãy nhấn nút đặt mua hệ thống hoàn toàn hướng dẫn đặt mua, phương thức nhận hàng, thanh toán và thời gian nhận hàng.
 Đặt hàng không cần đăng ký đăng nhập.
 CÂU HỎI THƯỜNG GẶP
  Đinh Văn Mẹo
  Hỏi:Tôi có mua được sách không?
  Cao Thị Vân Anh
  Hỏi:Hỗ trợ phí vận chuyển???
  Nguyễn Xuân Thức
  Hỏi:cần giãi đáp
  Nguyễn Thị Mỹ Hạnh
  Hỏi:Hết hàng

Hỗ trợ khách hàng
Hotline:0904 845 066
(7h-22h, cả T7, CN)
info@xbook.com.vn
SIÊU THỊ SÁCH TRỰC TUYẾN XBOOK
Office:Số 46 ngõ 897 Giải Phóng, Q.Hoàng Mai, Hà Nội
Thời gian liên hệ: Thứ Hai - thứ Sáu, 8:00 - 18:00 và thứ Bảy, 8:00 - 12:00 (trừ các ngày nghỉ và ngày lễ).

© 2007-2012, XBOOK.COM.VN, Inc