Đau! Đau thấu tim gan! Muốn thét, nhưng không ra tiếng, nhưng rõ ràng biết rằng đời mình đã hết! Khi hắn quật tôi như con lợn chết xuống sàn nhà và vung lưỡi dao loáng lên ánh sắc lạnh tôi đã hiểu rằng thế là cuộc đời mình kết thúc. Mặt hắn xanh đen, vết sẹo đuôi lông mày đỏ lên, càng thêm vẻ khủng bố và hung hãn, đuôi mắt cụp hình tam giác phóng ra cái nhìn sát nhân ghê rợn, môi bần bật lộ ra hàm răng đen, cả khuôn mặt biến thành ác quỷ. Tôi trợn mắt cánh tay khô gầy như móng vuốt ma quỷ giơ con dao lên, một dao xuống, cảm giác đau đớn xé rách thân thể tôi, tôi mất đi khả năng thở, máu tuôn ra, gương mặt đen sì kia bắn lên những chấm máu, như gương mặt quỷ sứ vẫn kể trong truyền thuyết, hắn đã biến thành nhân vật quỷ sứ ấy! Dao thứ hai xuống, đã không còn cảm giác đau nữa, rồi những dao điên cuồng nữa, mảnh đá ngọc quan âm đeo trên cổ tôi vỡ tan nát làm bốn năm mảnh, đó là thứ tôi yêu quý nhất đời. Đầu tôi cuối cùng lìa khỏi xác. Vào giây phút đó, tôi nhìn thấy Tiểu Hồng ngã ngồi ở cửa đang đờ ra như một con gà gỗ, hắn cố trấn tĩnh quay lại bảo con bé: “Ở đây không có việc của mày, cút!” “Dạ dạ” Tiểu Hồng sợ hãi vội vã bò dậy bỏ chạy, tôi cố gắng mở to mắt nhìn theo nó, coi như đó là cái nhìn tiễn biệt cuối cùng. Và một cơn nhẹ nhõm, nhẹ nhõm trở dậy nhẹ nhõm trôi, thì ra cái chết nhẹ nhõm như thế này, tôi được giải thoát rồi, thoát khỏi nhục thể, thoát khỏi hồng trần, thoát khỏi tất cả nhân gian này, tôi cuối cùng đã vượt qua đỉnh cao của người khác, có thể tuỳ ý làm chủ chính tôi, tôi đã tự do rồi! Cúi xuống nhìn, tôi thấy mắt tôi vô thần, đôi môi sưng vù. Hắn đang run rẩy móc điện thoại ra khỏi túi gọi đi. Một lúc sau, có một người cao lớn một người nhỏ bé đến, hai người này tôi quen, là đồng bọn của hắn, tối qua tôi còn ngủ với một người trong số họ. Họ mang tới một bao bố lớn, ba người cuống cuồng cho thân thể tôi vào bao, không quên nhét tất mọi quần áo vào. Tứ Gia xé ga giường lau cuống quýt nền nhà, giờ máu đã không còn đỏ nữa, đen dần. Lúc này bọn họ tỏ ra vô cùng sợ hãi hoảng loạn, muốn mau chóng bỏ chạy khỏi nơi đầy tội ác này. Tôi trôi trên đầu họ, đi theo đường họ bỏ chạy, muốn nhìn thấy cuối cùng tôi sẽ về đâu. Họ lái một chiếc xe cũ nát không biển số, đến bờ sông ở cách xa thành phố, ánh trăng soi sáng trên dòng sông, phản chiếu làn ánh sáng xanh xanh lạnh buồn, vài người họ như những bóng quỷ đi lại hỗn loạn, thân xác tôi bị lôi ra từ thùng xe, vứt trên nền đất phát ra tiếng bịch bịch, nhưng tôi không hề cảm thấy đau, chỉ thấy trong lòng mình buồn khôn tả xiết, oan uổng quá, tôi mới hai mươi tuổi, đáng lẽ là tuổi được đến trường đại học, nhưng lại bị lũ độc ác này hãm hại. Không một ai hay biết, càng sẽ chẳng bao giờ có ai báo thù rửa oan cho tôi, bởi loài người vốn đã không hiểu rằng tôi từ đâu tới, ngay từ lúc tay tôi cầm được mảnh giấy Chứng minh thư mang tên Trần Yến, tôi đã quên mất tôi là ai. Ánh trăng lúc mờ lúc tỏ, bày ra một cảnh quỷ quái. Họ đang làm gì? Ôi, thì ra họ bỏ vào bao một hòn đá, tôi hiểu nơi tôi sẽ đến rồi, và cũng đồng lúc hiểu ra hàm ý của câu nói: Chết không chỗ chôn, tức là sẽ không bao giờ có được một mộ bia cho bản thân mình. Mấy người hợp lực cùng đổi tôi xuống dòng sông, dòng nước chảy về hướng Đông trôi đi. Lúc đó, chỉ có vầng trăng cong yên lặng chứng kiến tất cả, im ắng không tiếng nói. Đã kết thúc, đã hết tất thảy những hỉ nộ ái ố, hết những ân ân oán oán! Thì ra một cuộc đời sẽ kết thúc đơn giản như thế. Muốn khóc, nhưng không giọt lệ nào chảy, sự việc đã xảy ra thế nào? Làm tôi không kịp nhìn ngắm thế giới này một lần cuối cùng. Ánh sáng đỏ, rượu vang đỏ, tấm mành đỏ, màu đỏ châm nhức mắt tôi, ý nghĩ bị bó chặt trong một cảnh tượng toàn màu đỏ loang rộng, bóp chặt trí óc mới nhớ ra những việc đã xảy ra trong hai tiếng gần đây, kỳ lạ sao, một oan hồn cũng có được trí nhớ dị thường. Như mọi ngày, tôi và vài cô gái phiền muộn ngồi đếm những ngôi sao thưa thớt trên cao, hơi mong mỏi có người khách nào gọi. Thật là mâu thuẫn, không ai tới thì buồn, có người tới càng buồn hơn, ai biết sẽ gặp những ai. Hắn, xuất hiện đúng lúc đó, đại ca Tứ Gia xưng bá cả đất này mà không ai dám động vào, Tứ Gia dù chưa đến bốn mươi, nhưng đã như một lão già khô khốc, ma tuý làm mặt hắn tiều tuỵ, gân cốt khô khỏng. Tứ Gia chưa bao giờ tắm, người đầy mùi hôi thối, đáng sợ, nhưng hắn có tiền, có rất nhiều tiền, hào phóng, nên các cô gái luôn muốn lấy lòng. Tôi có gương mặt xinh đẹp, nên trước đây đã cùng hắn vài lần. Hắn đi về phía tôi, cho nên, tôi đành giấu sự ghê tởm và tr ước ánh mắt thèm muốn của các chị em, tươi cười đón hắn.
Tứ Gia gầy mòn đêm nay đặc biệt sung sức, tôi có kinh nghiệm rằng những người đàn ông thế này thường đầu hàng rất nhanh, nhưng cho đến khi được biết rằng hắn vừa chơi ma tuý, tôi chợt rùng cả mình. Không có những cảnh tình tứ lãng mạn như trong thơ ca mộng tưởng, không có những lời thủ thỉ trữ tình anh anh em em, chỉ có sự thô ráp và xa lạ lạnh lùng. Trong ánh sáng đỏ hôn ám mê muội, quần áo bị bấu bỏ, hắn dùng sức mạnh kéo tôi vào lòng, hai nhục thể trần trụi quắp lại thành một quái vật xấu xí. Hơi Tứ Gia thở ra nồng nặc hôi hám, làm người ta nghẹn thở, tôi không dám tỏ ra một chút khó chịu nào, tôi không có sự lựa chọn khác, đây là công việc của tôi, đây là cuộc sống của tôi. Máy móc và miễn cưỡng nói những lời tình tứ nổi da gà, một trái tim gỗ đá điều khiển một thân thể gỗ đá kệ cho Tứ Gia giày xéo. Với tôi, là ai cũng không quan trọng, tôi chỉ cần làm cho họ hài lòng, rồi sau, lấy tiền, càng nhiều càng tốt. Rồi đi, sợ gì một đi không hẹn lại.
Chất bột trắng đáng sợ, nó làm một người cường tráng biến thành bải hoải như bùn, cũng có thể làm một kẻ cơ thể suy nhược trở thành một con sư tử đực. Đêm nay Tứ Gia như thế, sự kích thích của chất độc khiến hắn hưng phẫn dai dẳng, cho dù tôi toát mồ hôi đầy người cũng không thể làm hắn mãn nguyện. Đã hai tiếng trôi qua, Tứ Gia ướt đẫm mồ hôi, còn tôi cũng thế, thể lực không kham nổi nữa, tôi xin tha, xin Tứ Gia hãy tha cho tôi, nhưng hắn càng điên loạn. Tôi gạt tóc tơi tả như một con gà lạc ổ bại trận bò xuống quỳ xuống dập đầu xuống đất liên tục xin hắn tha cho, Tứ Gia tàn nhẫn nói, không được, ông mày chưa xong! Tôi biết tôi sắp không thể nữa, thân thể tôi như một cái giá sắp rời khỏi khung, chỉ đụng vào là rụng xuống, giây phút đó kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không linh, bức tường cách âm là cánh cửa đã chặn đứt sinh mệnh tôi. Tứ Gia điên cuồng làm tôi hãi hùng khiếp đảm, tôi như một nắm bùn trong tay hắn, bị bóp sẽ nát lìa, một ý nghĩ duy nhất thôi thúc trong tim tôi là mau mau chạy trốn. Vì thế, tôi hổn hển xin: Anh nghỉ đi, cho em xin đi toa-lét, em vào ngay. Tứ Gia lưỡng lự rồi quát: “Mau lên!” Rồi hắn châm một điếu thuốc. Vì quá vội vã tay tôi run lẩy bẩy, để tránh bị phát hiện tôi cố ý không mặc áo lót vào, choàng vội áo quần dài rồi vội vã rời quán trốn ra ngoài. Trời! Ngoài trời không khí sao trong lành thế, một cảm giác mát lành thấm đẫm vào tận cùng đáy tim, tôi hít một hơi thở thật dài, tôi không muốn ngoái đầu lại, sau lưng tôi là quán Karaoke thâu đêm bị bóng tối chụp phủ, là nơi tôi trú thân, và cũng là nơi duy nhất tôi có thể gửi thân thể. Tình cảm? nghĩ đến đó tôi cười lên quái lạ, tình cảm có ở nơi đây chăng? Như cơn gió chuyển bay muôn phương, thành phố tôi thay hết nơi này sang nơi khác, cái thay đổi là hoàn cảnh, còn cái không đổi là cái lõi trong vỏ bọc đó: Đàn ông, khách đĩ. Đàn bà, gái điếm. Tôi mọc rêu ở trong cái lõi đó, tôi mục rỗng thối nát.
Luồn qua lối sau toa-lét là ra đường cái, trên đường không còn ai đi, không gian cô tịch điểm chút thê lương. Tôi như con nhặng mù quáng bay chuyển loạn xạ, không biết nên trốn vào đâu, nhưng tôi biết chắc, cho dù đêm nay lang thang suốt đêm không quay về tôi cũng chẳng sợ. Ngọn đèn đường kéo cái bóng tôi quá dài trên lối đi, như một con quái thú đang nhe nanh giơ vuốt, trông quá xấu xí, ngẫm nghĩ thân phận mình nào khác gì thú vật, ngày náu đêm ra, không ra người không ra quỷ, còn mai danh ẩn tính, sống cẩu thả qua ngày, giờ đây nào biết trách ai! Ôi… Nghĩ đến ánh mắt xanh xám đen tối của Tứ Gia, lòng tôi nặng nề. Tôi bị túm tóc giật lại: “Định trốn? Lại lừa Tứ Gia hả, không muốn sống à?” Tôi lạnh toát toàn thân, miệng lắp bắp, mặt trăng sáng bỗng trốn đi, trời mịt mù. Mái tóc dài duyên dáng vốn làm nhiều cô gái ghen tị bị kéo mạnh tới mức gần dứt khỏi da đầu, bị lôi lại phòng Karaoke, tôi bị quật xuống đất, đầu đập vào góc sô pha, tôi biết tôi không tránh khỏi hạn rồi, da thịt hẳn bị hành hạ rồi, cắn chặt răng chờ những nhục hình không tên sắp giáng tới. Nhưng không thể ngờ tới Tứ Gia điên loạn đã vung con dao lên, vào giây phút đó tôi đột nhiên nghĩ đến cái chết, ông trời ơi, xin ông trời mở mắt ra! Tôi điên cuồng giãy giụa, nhưng tất cả đều vô hiệu, không thể thốt lên một câu, dao đã buông xuống, tôi mất đi tri giác, linh hồn thoát khỏi nhân gian, tôi, tôi đã chết! Chết dưới tay một kẻ gầy gò trói gà không chặt, chết không nhắm được mắt! Đây là báo ứng sao, tôi đã nhận phải rồi! —– Xác người bên sông không còn liên quan đến tôi nữa, cho dù thân thể thối rữa hay bị nước cuốn trôi, cuốn về nơi đâu cũng không còn liên quan đến tôi nữa, cái chết của tôi là một án mạng không thể loan báo, trên thế giới này cái chết của tôi như một con kiến nào có giá trị gì, sẽ không bao giờ có ai hỏi tới. Tôi trôi dạt trong màn đêm âm u, chưa bao giờ được tự do như thế, nhưng lại không biết tôi sẽ trôi dạt về nơi đâu, đột nhiên nghĩ đến nhà, “nhà” là một từ xa lạ và xa xôi thế, tôi đã quá lâu không chạm đụng cái từ đó, nghĩ đến một bà già mà mái tóc bạc trắng sớm không phù hợp với tuổi, đó là mẹ tôi, người duy nhất mà tôi nhớ, một cảm giác muốn khóc oà tới, đã đến lúc nên quay về rồi, quay về bên mẹ thôi, quay về quê hương ngàn dặm xa thôi! Mặt trăng trốn náu chả chịu ló mặt, nó không chịu nhìn trực diện một xác chết tan nát trên cõi nhân gian này. Tôi không thấy mình, nhưng có thể cảm giác được có đụn mây khói hình oan hồn, đi về thôi! Nam! A, đột nhiên nhớ ra mình đ ã từng có một cái tên trìu mến là Nam. Thu xếp lấy linh hồn tan tác, tìm hướng, phương bắc, đi về thôi! Không đếm được bao nhiêu cảnh vật đã lướt qua bên thân, cảm giác được sự bao la của không trung, thì ra trời đất rộng lớn dường này, mà tôi đã luôn sống trong một cõi nhỏ hẹp. Vô tình nhìn thấy Tứ Gia kẻ giết tôi, con ác quỷ đáng bị xuống địa ngục này hoá ra chạy tới ngôi nhà cũ trong núi sâu nơi không bóng người, còn ồn ào ăn uống nhồm nhoàm, đôi chân tanh tưởi gác lên chiếc bàn để rượu thịt, thật kinh tởm. Tàn nhẫn quá, tuổi trẻ của tôi bị biến thành quỷ dưới lưỡi dao hắn, và vĩnh viễn sẽ không có ngày báo thù. Thế giới này quả là bất công, những kẻ ác tận cùng như Tứ Gia, những kẻ táng tận lương tâm vì sao vẫn sống khoẻ khoắn trên thế gian, trời cao sao không trừng phạt chúng! Phật nói không phải là không có quả báo, chỉ chưa đến lúc, vậy sao người tốt phải bị hại, kẻ xấu lại đàng hoàng? Tôi không giết người đốt nhà, tôi chỉ dùng thân thể tôi để kiếm tiền, nhưng lại gặp nạn, phải câu nói đó chỉ có nghĩa là, trời phật sợ kẻ ác. Thốt nhiên tôi nghĩ đến những người, những người trong vô số người đàn ông đã qua đời tôi để lại chút vết dấu. Ngày cuối của họ ra sao.
(còn nữa)
Mã sp:VHNN-TN109 Tác giả: - Dịch giả: Nhà xuất bản: Giá:26,000đ
|
trích "Mẹ điên"
|