Đăng nhập | Đăng ký

Tiết kiệm công tìm nghìn nghìn đầu sách
Tìm kiếm bạn sẽ có kết quả nhanh nhất và tối ưu nhất (Hỗ trợ gõ tiếng việt tự động)
   

Tiêu đề Tác giả Nội dung NXB Loại Tất cả
  
Hỗ trợ khách hàng

Hotline:0904 845 066
(7h-22h, cả T7, CN)
info@xbook.com.vn
  
Support Online
Liên hệ hợp tác
Liên hệ hợp tác:
  Đặt hàng theo yêu cầu
- Tại chức năng này, quý khách có thể gửi thông tin đặt những cuốn sách hay sản phẩm thuộc lĩnh vực kinh doanh của xbook, nhưng do chưa cập nhật lên hệ thống. Hoặc do quý khách chưa tìm được sản phẩm ưng ý, nhưng biết trên thị trường có sách hoặc sản phầm đó.
- XBOOK sẽ tiến hành kiểm tra thông tin yêu cầu của quý khách để đáp ứng nhanh nhất.

    Thư giãn -> Những điều kỳ diệu
Đẹp đôi vợ chồng. Tiếp theo
Cập nhật: 20h - 18/3/2012

Từ nay tôi phải phân chia thời gian nhàn rỗi một cách công bằng cho bụng và cho mặt. Tôi đi làm các dịch vụ chống béo bệu, tôi nuốt tuốt tuột tất cả những gì kháng lại các nguyên tử tự do, thủ phạm làm cho má tôi chảy xệ. Tôi xoa lên má các loại kem hoặc serum đời mới, mỗi ngày hai lần tôi đắp mặt nạ, quan trọng hơn cả là tôi phải phân phối thời gian để làm việc, chăm sóc chồng con, nhà cửa và cái bụng, cho dù cái bụng đã cải thiện chút đỉnh nhưng còn lâu mới ưng ý được.
Đương nhiên tôi không quên những bộ phận khác của cơ thể. Tôi xoa, tôi đắp vào đó tất thảy những gì tôi cần xoa, tôi cần đắp, và càng ngày tôi càng đi đến kết luạn rằng, quả là đàn bà có khá nhiều bộ phận để chăm nom. Tắm táp, cạo, tỉa lông, nhuộm tóc, gội đầu, sấy, lắp và chỉnh mi giả, sửa móng, không được quên móng, không chỉ móng tay mà cả móng chân. Chồng tôi cực thích hai bàn chân của tôi, nhỏ nhắn, thon thả. Bất kì lúc nào, khi chúng tôi ngồi bên nhau, anh cũng muốn hôn bàn chân tôi. Tôi không thể làm anh thất vọng, móng chân được nhuộm đỏ của tôi lúc nào cũng sẵn sàng. Việc cắt tỉa lông mu là cả một vấn đề. Vùng này của tôi khá nhậy cảm, đến nỗi không thể cạo hay tỉa bằng phương pháp tại gia. Cứ một tuần tôi đến mĩ viện giải quyết việc này một lần. Đương nhiên đâu chỉ làm mỗi việc đó, lúc nào cũng có thể moi ra cả đống vấn đề cần xử lí: làm ẩm da, làm mềm da, hoặc chí ít dưỡng da. Bể bơi, phòng tập thể hình, lại còn các cuộc đi mua sắm tại cửa hàng cho nó phải đạo nữa chứ. Tôi phải công nhận là tôi hơi bị mệt vì những việc đại loại như vậy. Sex có phần kém hấp dẫn hơn xưa, khi tôi không thuyết phục nổi chồng cho tắt đèn. Do vậy lúc nào tôi cũng phải kiểm tra tư thế của mình, tư thế bụng và mặt của tôi đối với mặt của chồng. Điều này có phần làm giảm hứng thú của tôi khi vợ chồng quan hệ. Sau chót, tôi thở phào nhẹ nhõm, một lần nữa tôi đã làm được cái việc không để cho chồng nom thấy những khiếm khuyết trên thân người tôi. Đường nào tôi cũng không thể nhịn sex được, hình như không có gì bảo quản tốt phụ nữ bằng chất protein tươi rói của đàn ông. Điều này lại càng quan trọng khi tôi càng ngày càng giảm bớt khẩu phần ăn, thường chỉ ăn táo, phó mát gầy, rõ ràng là chất protein dễ hấp thụ rất cần cho tôi. Thế mà kim của cân trọng lượng vẫn cứ một mực chỉ 55 kilô.
Hình như chồng tôi không để ý tới những thay đổi trên thân người tôi. Anh vẫn tiếp tục ngưỡng mộ tôi, cứ như là bụng tôi nom không hề giống xúp lơ, còn má tôi không hề chảy xệ khi tôi cúi xuống. Tuy vậy tôi luôn cảnh giác và sẵn sàng với những cú tiếp theo. Lần sau thời gian đã tấn công vào vùng da bên dưới mắt tôi. Mặc dầu ở chỗ đó má tôi dính chặt vào cơ thể, nhưng lớp da mỏng bên dưới mi mắt ngày càng mỏng hơn, khác hẳn với chỗ da mặt còn lại. Da ở chỗ này mềm yếu đến nỗi cứ mỗi lần cười là da bị xới lên, để lại những nếp nhăn mà một lúc sau mới nhẵn trở lại, nhưng da không trở lại trạng thái nhẵn thín như trước được nữa, mà để lại những vết rạn nho nhỏ. Mặc dầu tôi cố gắng không cười và dùng đầu ngón tay thoa những loại mĩ phẩm đời mới lên vùng da bên dưới mắt, nhưng đường nào thì cũng có ngày hai vết rạn cạnh nhau gặp và nhập vào với nhau như những khe nước đổ vào suối và không một loại kem nào có thể phủ kín được.
- Trông em có vẻ mệt mỏi! - một hôm chồng tôi nói vậy, tôi thấy sợ.
- Hôm nay em nhiều việc, - tôi trả lời.
Sự đời thường bắt đầu như vậy. Nom cậu có vẻ mệt mỏi, - thiên hạ nói vậy khi nhận ra những thay đổi bề ngoài của bạn, thế nhưng họ không dám nói với bạn, nom cậu có vẻ đang già. Sáng sớm hôm sau tôi chạy đến cầu cứu mĩ viện, từ bữa đó hôm nào tôi cũng lui tới nơi này. Cho đến một buổi tối nọ, tôi nghe chồng tôi nói:
- Hôm nay nom em đẹp tuyệt vời.
- Được một thời gian, mối hiểm nguy bị đẩy lùi. Nhưng tôi biết, mình phải luôn luôn canh chừng.
Rốt cuộc kim của cân trọng lượng dao động và càng ngày càng nghiêng mạnh về phía bên trái. Khi đạt được 52 kilô mong muốn, tôi lôi bộ đồ của nhà tạo mẫu Dior giấu dưới khăn tắm ra. Tôi đóng bộ ngon lành, tiếc rằng nom tôi chỉ có thất vọng mà thôi. Bụng tôi, bị thắt lưng của chiếc quần cộc thít mạnh dàn trải không đều, chỗ da thừa nhăn nheo, một vài chỗ chảy xuống thắt lưng, mặc dầu tôi không còn có quá nhiều mỡ nữa. Bụng tôi nom tựa hồ bụng con chó baset. Và cho dù chó baset khiến chồng tôi mủi lòng, tôi không nghĩ chồng tôi mủi lòng khi nhìn cái bụng của tôi.
Khi về đến nhà, anh thấy tôi đầm đìa nước mắt (lớp kem dầy bảo vệ vùng da nhạy cảm bên dưới mắt khỏi bị vô cảm).
- Có chuyện gì vậy em? - anh hốt hoảng hỏi tôi, bởi tôi không phải là loại đàn bà mau nước mắt.
- Anh ơi, em đang tức mình. Trước khi mặc, em định giặt bộ đồ tuyệt diệu mà anh sắm cho em trong chuyến đi Paris, em nhớ là anh kiếm được của một cô người mẫu nào đó, cho nên không có hướng dẫn giặt là, em nghĩ giặt bằng tay trong nước ấm tự nhiên mùa hè thì không thể hỏng bộ đồ được. Nhưng anh xem này, chuyện gì đã xẩy ra! Tôi kéo căng mảnh thân sau của bộ áo liền quần, vải bị co đến nỗi bây giờ bộ đồ chỉ còn vừa cho một cô bé mà thôi. Thêm vào đó, chỗ thì vải co nhiều, chỗ thì vải co ít, còn mầu sắc thì hoà trộn lẫn lộn với nhau. Nom bộ đồ tang thương đến nỗi tôi đã không phí sức sửa sang một giờ đồng hồ liền.
- Đừng buồn nữa, em yêu, anh sẽ mua cho em bộ khác, cũng đẹp như thế, - chồng ôm chặt tôi, còn tôi cho phép mình yên trí. Sáng sớm mỗi ngày tôi ngắm anh trước khi anh mở mắt. Nom anh đẹp phi thường. Không tốn một chút công sức nào, không cần thoa hàng trăm loại kem khác nhau, không cần đi mĩ viện. Đúng là, thời gian không ảnh hưởng gì tới anh. Khi anh cười những nếp nhăn quanh mắt hiện rõ mồn một, thế nhưng khi anh ngủ thì không hề thấy dấu vết của những nếp nhăn đó. Ngay cả khi nếp nhăn xuất hiện lúc anh cười, thì nom anh vẫn đẹp, có khi còn đẹp hơn bất kì lúc nào trước đó. Nom anh không phải là một cậu bé nữa, mà là một người đàn ông và chính điều này cực kì kích thích. Tôi không phải thuộc hạng những người đàn bà cho rằng, đàn ông như thể rượu vang, cũng không thuộc hạng người cho rằng, phụ nữ chóng già. Không, không, chuyện này cũng tuỳ thôi. Chồng tôi trở thành một người đàn ông đẹp và làm tôi say đắm chính tại vì điều này không đơn giản. Để trở thành một cậu bé xinh thì dễ hơn nhiều, có rất nhiều cậu bé xinh, còn đàn ông đẹp thì trong đời tôi chỉ mới gặp được vài người. Chồng tôi chính là một trong những trang nam nhi như vậy, người sáng sáng tôi ngưỡng mộ ngắm nhìn và tôi cầu cho anh xấu bớt đi chút đỉnh và để cho tôi thở. Xem ra anh đã từ bỏ những đạo lí mà tôi phải trả giá. Tôi mệt mỏi. Chút xíu nữa thôi, mi ráng chịu đi! Tôi thủ thỉ với chính mình, cứ như với sức lực còn lại tôi phải chạy cho tới đích. Thế nhưng cái đích này ở chỗ nào vậy? Quả tình tôi đang dốc lực chạy, chẳng hề hay biết, cái gì khả dĩ là cái đích này, cái đích có bổn phận giải thoát cho tôi. Còn lâu tôi mới có thể nhắm mắt xuôi tay được, chồng tôi còn hơn thế, anh có gien di truyền đẹp mà. Có lẽ từ sâu thẳm con tim tôi muốn, rốt cuộc anh thấy được chuyện gì đã xẩy ra đối với tôi, để cho anh nhận ra, chẳng còn gì để mà say đắm nữa rồi.
Mùa hè đã qua, anh vẫn tiếp tục không hề để ý. Thực ra tôi vẫn tiếp tục không muốn làm cho anh để ý. Được tắm nắng tại bãi tắm khoả thân, bên dưới lớp kem tắm nắng mà tôi đắp lên khắp thân người trước khi đi nghỉ hè, không hề có chuyện da khô, da xốp, da màu da cam, thậm chí xúp lơ cũng không rõ nét. Để cho chắc ăn, tôi không phơi chúng ra trước mắt mọi người, chỉ khi trên đường đi ra biển và quay về. Tôi mặc một bộ đồ nom đến là buồn cười, cả quần cả áo cùng có cùng một mẫu số chung là hở hang nhiều chỗ, nhưng bụng thì lúc nào cũng được che kín mít. Được nghỉ ngơi và tắm nắng đương nhiên nom người tôi khá hơn và tôi có thể thả lỏng mình chút đỉnh. Thời gian tận dụng cơ hội này và bất thình lình giáng thêm một cú, lần này nhằm vào hai chân tôi.

Đôi chân tôi lúc nào cũng tuyệt mĩ. Do lúc nào cũng đinh ninh như vậy, cho nên chẳng mấy khi tôi để ý đến đôi chân, cho dù đã có những tín hiệu nhẽ ra phải làm cho tôi không an lòng. Thế nhưng những tín hiệu đó đã không gây lo ngại. Hay nói cách khác. Chúng đã làm tôi lo ngại, thế nhưng tôi không gọi ra các nguyên nhân của sự lo ngại này, cho đến khi tôi đã bị ép buộc một cách tàn nhẫn phải làm việc này. Trên đùi tôi, cho dù chưa thật rơ nét, xuất hiện xúp lơ. Và rốt cuộc điều này đã bảo tôi phải để tâm đến vấn đề đôi chân và thấy được, về thực chất điều gì đã phải khiến tôi lo ngại từ lâu. Chẳng những hai chân tôi bắt đầu mất đẹp, mà thêm vào đó đã là đôi chân thuộc thời đại khác rồi. Hồi còn con gái, đôi chân tôi cực đẹp: dài, thon thả, duyên dáng. Tuy vậy, so với đôi chân của những cô người mẫu thì có lẽ vẫn không bì nổi. Tất nhiên tôi không muốn đem so sánh chân tôi với chân họ. Chân các cô người mẫu dài hơn nhiều, vòng đùi không to hơn vòng bắp chân là bao nhiêu. Thay vào đó hai bàn chân của họ rất to. Còn chân tôi hoàn toàn khác. Bàn chân nhỏ, bắp đùi to hơn bắp chân rất nhiều. Thật là khả ố.
Từ đó, cái gì cũng nhằm vào tôi, tôi không mặc váy ngắn nữa, thay vào đó tôi tăng cường tập thể dục thẩm mĩ và làm mát xa. Được cái may, chồng tôi không phải là một nhà quan sát giỏi. Anh vẫn tiếp tục thích đôi chân bé bỏng của tôi, cứ như anh chẳng hiểu biết gì về các tiêu chuẩn số đo hiện hành. Nhưng rốt cuộc anh đã phải đối chiếu chân tôi với những chuẩn mực này. Chuyện xẩy ra trên sân quần vợt.
Chúng tôi thường xuyên chơi quần vợt. Với Roman và Barbara. Tôi rất thích những trận đấu này, những trận đấu mà phần thắng thường thuộc về phía chúng tôi, sau đó cả hội kéo nhau ra quán uống bia tự thưởng. Trong mùa bóng, các buổi sáng thứ bẩy của chúng tôi là như vậy, cứ như thế cho đến khi Roman chia tay với Barba. Chính lúc đó chồng tôi nói, anh chẳng hề lấy làm lạ chút nào cả. Đương nhiên, giờ đây Barbara không còn là cô gái ngày xưa, cô gái mà Roman đã đem lòng yêu thương. Lí do của Barbara có thể là tại ba đứa con mà cô bạn đã sinh ra. Thế nhưng, rõ ràng Roman không quan tâm tới lí do đó, anh ta chỉ quan tâm tới một người vợ hấp dẫn mà thôi. Chồng tôi rất hiểu chuyện này, anh biết rõ giá trị của việc bản thân anh có một người vợ làm anh say đắm. Theo chỗ tôi biết, Barbara đã phải vất vả chống chọi với bệnh thừa cân. Cô bạn tôi đã làm mọi việc có thể làm để giảm cân, tiếc rằng không có hiệu quả. Và rốt cuộc Roman đã thay Barbara bằng Sylwia.
- Roman và Sylwia mời chúng mình đi chơi quần vợt - một hôm đi làm về chồng tôi nói. - hình như cô ta chơi rất cừ.
- Anh biết cô ta hay sao? - tôi hỏi.
- Không, thế nhưng anh thấy mừng khi chúng ta quay trở lại với thói quen cũ. Anh hi vọng chúng mình sẽ thắng họ.
- Cô ta bao nhiêu tuổi?
- Anh không biết, Roman nói rằng, cô ta sắp tốt nghiệp đại học, cho nên hai mốt hai hai gì đó thôi. Cô ta đã nhiều lần giành phần thắng tại các cuộc thi đấu, anh e rằng không dễ xơi đâu - chồng ôm chặt tôi, như muốn tăng thêm can đảm cho tôi.
Tôi chẳng sao cả, nhưng tôi thích chơi quần vợt, cho nên ngày thứ bẩy tôi phải cùng anh ra sân bóng. Chuyện xẩy ra tựa hồ cơn ác mộng. Thì ra đây là một cô gái chân dài cao hai mét, tóc vàng buông thứơt tha và bắp đùi không to hơn bắp chân là mấy. Cô ta chẳng những cao hơn tôi, mà còn cao hơn cả Roman và chồng tôi. Nom cả bọn chúng tôi chắc phải buồn cười: hai người đàn ông tìm cách nịnh bợ cô gái, cô gái thoải mái, tự nhiên, còn tôi, cố tránh càng xa càng tốt, để không hiện diện trên cái nền của cô ta, bởi có thể chồng tôi sẽ không chịu nổi.
Rốt cuộc chúng tôi bắt đầu trận đấu. Cô ta nhanh nhẹn, hoạt bát, đập vợt nom rất duyên dáng, trúng bóng cực kì chuẩn xác. Trong đời có những trường hợp con người ta không thích trở thành người nổi tiếng. Cô gái này là một người như vậy. Tôi cố gắng hạn chế đi lại, cố gắng không đập vào mắt mọi người. Thôi, họ hẵng cứ quên đi, rằng tôi đang hiện diện ở đây. Ngoài ra chính cô ta đã giúp tôi trong chuyện này. Tôi nghĩ, tại chồng tôi không rời mắt khỏi cô gái kia, cho nên hôm nay anh chơi quá kém. Đứng bên cô gái này tôi cảm thấy mình như một con bò cái, một con bò cái ụch ịch, chân to, bụng nom như một xúp lơ vừa thu hoạch. Đất dưới chân tôi hãy sụp xuống đi! Tôi đang rất cần như vậy. Không có gì là lạ, khi trong trạng thái tâm hồn và thể xác này tôi chơi bóng chẳng khác gì một con bò cái. Chồng tôi sốt ruột xuýt xoa, khi tôi làm hỏng quả bóng tiếp theo, nhưng được cái may anh không nhìn tôi, anh cứ nhìn chằm chằm vào cô người tình của Roman. Trời ơi, lúc này tôi mới thấy nhớ Barbara làm sao! Tôi phải xấu hổ tự công nhận, từ hồi tình vợ chồng của bạn tôi bị tan nát, tôi không hề gặp Barbara, cứ nấn ná đợi cho mọi chuyện đâu vào đấy đã. Và đã đâu vào đấy rồi đó, đã có thể thu được những thành quả đầu tiên: kết quả trận đấu 6:0. Tôi khỏi phải nói là phần thắng thuộc về họ.
Nếp nhăn bên dưới mắt trái tôi ngày càng khó che giấu. Không bao giờ tôi dám chắc, liệu thần dược serum có còn tác dụng, hay đang để cho nếp nhăn của tôi lan rộng ra má tôi. Để cho chắc ăn, cứ mười lăm phút tôi lấy gương ra soi và bôi một giọt serum vào vùng dưới mắt. Cũng chính vì lí do này mà bao giờ tôi cũng đứng ở vị trí sao cho chồng tôi chỉ nhìn thấy phía bên phải người tôi. Khi đi ngoài phố đột nhiên tôi liếc nhìn vào tủ kính trưng bầy hàng hoá để bất thình lình chộp được hình ảnh của mình trong đó. Khi ở trong cửa hàng, đến trước bất kì chiếc gương nào tôi cũng liếc xem hình mình. Hàng ngàn cái nhìn chính mình nói với tôi một cách rõ ràng rằng, tôi đang tạo cho mình cảm giác gì: một người đàn bà đang già, có nếp nhăn ở dưới mắt trái. Thêm nữa, những cái nhìn này đã phát hiện ra rằng, đường cong cằm tôi không còn sắc nét, hình bầu dục gương mặt tôi hơi bị lẹm, lại một tai hoạ nữa, mặc dầu từ lâu tôi ngủ không gối, khi đọc tôi không nằm, tôi thường xuyên xoa bóp, tập luyện, bôi, đắp. Nhìn những người đàn bà khác tôi thấy, nhiều người bị xuống mã giống như tôi, nhưng đa số họ nom vẫn rất tự nhiên và không xuống sắc. Mặt tôi nom tựa hồ mặt người khác. Nom khủng khiếp như những vết thương nứt toác đang chảy mủ. Được cái may, trọng lượng của tôi ngày càng giảm bớt, điều này giữ vững tinh thần cho tôi. Thậm chí bây giờ tôi còn nhẹ hơn hồi chồng tôi đem lòng yêu tôi. Từ mấy ngày nay kim cân trọng lượng không với tới 50 ki lô. Chẳng thể phàn nàn rằng tôi béo. Tôi vẫn tập luyện như điên, tôi thực hiện chế độ ăn kiêng hà khắc, thứ bẩy nào tôi cũng phải chơi quần vợt. Khi trời trở lạnh chúng tôi chuyển sang chơi ở sân có mái che.
- Em nghĩ gì về cô gái này? - một hôm chồng tôi hỏi vậy, khi chúng tôi đi chơi quần vợt về. Anh chẳng cần phải nói đó là ai, anh chẳng cần phải nêu tên của cô nàng để cho tôi biết, anh muốn nói về cô ta. Tôi mường tượng, cô ta đang ngồi dang chân giữa hai chúng tôi, cô ta choán hầu hết khoảng trống trong xe, cô ta o ép tôi, mặc dầu tôi cầm lái và tôi cần có điều kiện để làm việc này. Từ dạo gần đây, tôi luôn luôn cầm lái, khi hai vợ chồng cùng đi với nhau, cho dù trước kia tôi thường thích mình là người được chở. Bây giờ vì lí do profil tôi không thể ngồi chỗ của hành khách, cho nên chơi quần vợt xong tôi không uống bia, để anh có thể uống thả sức, và tôi cầm lái. Rốt cuộc anh đã hỏi về cô ta, như thể anh muốn chọc vỡ cái nhọt đang tấy sưng giữa chúng tôi.
- Một cô gái tuyệt vời, - tôi cố làm cho giọng tôi ngân lên niềm phấn khởi. Tôi định nói thêm gì đó về tầm thước đáng nể của cô ta, tầm thước cho cảm giác, hai chúng tôi cùng Roman chỉ cao gần tới vai cô ta mà thôi, thế nhưng tôi đã kịp phanh lại. Trêu tức dễ gây phản ứng tự vệ, đại loại: ”Em cứ nói quá. Ngoài ra, ai bảo hễ là đàn ông thì phải cao hơn đàn bà? Đó chẳng qua là luật của đám thị dân. Anh thích những người đàn bà cao ráo”. Chắc vì thế mà hồi trước anh thích tôi. Tôi cao hơn các bạn gái cùng tuổi. Không có chuyện tôi được nuôi cấy vitamin và hoóc môn đâu. Cho nên hay hơn cả là dừng lại ở mức thể hiện niềm phấn khởi và chờ xem chuyện gì sẽ xẩy ra.
- Quả thực cô ta tuyệt vời! - anh chộp luôn. - Anh nghĩ, rồi ra Roman sẽ phát chán với cô gái trẻ có phom người đẹp và hấp dẫn này cho mà coi, cô gái không hình dung một thế giới không có các anh hề và bánh hamburger, thế nhưng làm gì có chuyện đó! Trái lại, rồi anh chàng phải rướn người lên khi đứng bên cô gái này thôi! Anh nói thật với em, những cô gái như thế này bây giờ là đáng sợ lắm đó.
- Tôi chẳng biết, mai kia lớn lên Anielka của chúng tôi sẽ là gì? - tôi đã gọi anh quay về với thực tại, trước khi mơ mộng quá chừng.
Càng ngày tôi càng hay ngắm anh một cách miễn cưỡng, khi anh điềm tĩnh ngủ, còn tôi đã sau hai giờ bôi và trát. Anh ngủ, nom anh đẹp. Điều không thể chịu nổi. Cả hai chúng tôi bắt đầu bạc tóc vào cùng một thời gian. Thoạt tiên vài sợi, sau đó cả lọn, tôi phải cố che giấu bằng thuốc nhuộm tóc, trong khi tóc bạc làm cho chồng tôi càng có sức quyến rũ. Như thế là không công bằng, - tôi bực mình. Sao lại có chuyện phi lí, người đàn bà tóc bạc thì bị xem là người đàn bà không chăm sóc sắc đẹp bản thân, còn người đàn ông tóc bạc thì lại được coi là người đàn ông hấp dẫn. Càng ngày càng có lắm chuyện tôi cho là vô lí. Có thực là anh không thấy thời gian ảnh hưởng tới sắc đẹp của tôi hay không? - tôi suy ngẫm. - Còn nếu như anh nhìn thấy, thì tại sao anh không hề nói gì cả. Hay là anh sẽ nói khi anh kiếm được một cô người mẫu mới thay thế tôi? Ba năm anh thay xe mới một lần. Thay vợ sau 15 năm có lẽ không phải là chuyện dị thường ghê gớm. Tuy nhiên đợi mãi vẫn không thấy có kết cục này. Trái lại, anh thường hay ôm tôi và Anielka, ôm hai mẹ con khi đứng trước gương và thốt nhỏ:
- Đẹp đôi vợ chồng.
Một hành động giả tạo, - tôi nghĩ. - Chắc anh giả đò rằng, mọi chuyện vẫn như xưa, anh đang tìm cách làm át đi cảm giác tội lỗi vì anh muốn bỏ vợ.
Càng ngày tôi càng ngủ ít hơn, vì càng ngày tôi càng có ít thời gian nghỉ ngơi. Thể dục thẩm mĩ và đi mĩ viện chiếm mất của tôi vài giờ mỗi ngày. Đương nhiên tôi vẫn đi làm, mặc dầu tôi phải công nhận rằng đi làm bây giờ chỉ là việc thứ yếu. Bận đối phó với chuyện gìn giữ gia đình, tôi không còn màng công danh. Hầu như tôi chẳng ăn gì. Thoạt tiên tôi giảm bớt khẩu phần ăn, sau đó tôi loại bỏ các bữa ăn, cho đến khi tôi nhận ra rằng, mình không phải mất thì giờ vì chuyện ăn uống nữa. Nhờ vậy tôi có thời gian chăm sóc con gái Anielka, làm theo hướng dẫn của các nhà tâm lí học, mỗi ngày tôi dành ít nhất một giờ đồng hồ chơi và trò chuyện với con gái của chúng tôi.
Càng gầy đi bao nhiêu tôi càng thấy ưng ý bấy nhiêu. Rốt cuộc bắp đùi tôi không còn quá to so với bắp chân, còn bụng tôi thon phẳng một cách lí tưởng. Da bụng không còn giống xúp lơ nữa, tuy vậy khi xiết chặt thắt lưng, da nhăn nheo như thể bị thừa nhiều. Tôi hết hi vọng có thể loại bỏ nếp nhăn ở bên dưới mắt trái. Hay là tôi phải đi làm phẫu thuật, nhưng tôi không thích việc này. Tôi mất dần nghị lực và càng ngày tôi càng ít cần phải có một cái gì đó.
Chồng tôi có phần lo cho tôi, bảo tôi đi khám bệnh, và anh vẫn tiếp tục mê tôi. Khi tôi mặc chiếc váy bó sát người, anh không thể rời mắt khỏi tôi:
- Em có phom người nom y như một cô gái trẻ, - anh nói -Thời gian không có cửa để vào người em.
Tôi chẳng cười làm đỏm, thậm chí cũng chẳng thấy mừng trong bụng. Nói thực, những gì anh nói càng ngày càng ít ý nghĩa đối với tôi. Chẳng hiểu duyên cớ tại sao, càng ngày tôi càng cảm thấy thờ ơ đối với anh. Tôi không còn ngắm anh mỗi buổi ban mai. Một cái liếc nhìn không thích thú đủ để nhận ra, nom anh tựa hồ chiếc bánh xèo trong chảo mỡ, mặc dầu hàng ngày anh lại trao cho tôi chất protein của mình. Hay là chính chất protein này đã giúp tôi vẫn còn đủ sức để đi làm. Thế rồi, một hôm chồng tôi nhận ra rằng, sức phóng tinh của anh đang yếu dần, cho nên anh thôi không phung phí tinh dịch nữa. Tôi phải tìm mọi cách để cứ sau một thời gian nhất định lại trốn tránh anh. Tôi cảm thấy mình càng ngày càng yếu.
Một hôm, hết giờ làm việc ra khỏi cơ quan tôi tình cờ gặp Barbara.
- Sao người ngợm cậu nom lại tệ đến nông nỗi này?! - cô bạn thét lên khi nhìn thấy tôi. - Có chuyện gì vậy hả? Cậu bị ốm hay sao?
- Không phải, mình chỉ hơi mệt thôi, - tôi trả lời, ngả người vào vai cô bạn.
Tôi quyết định thả lỏng mình chút xíu, hai chúng tôi kéo nhau vào quán cà phê gần đó. Barbara tràn đầy sức sống. Mảnh mai, ăn diện, trang điểm tinh tế, không hề giống cô vợ bị Roman ruồng bỏ tí nào cả.
- Tình hình chỗ cậu thế nào? - tôi dám chắc, có một người đàn ông tuyệt vời nào đó đứng đàng sau cô bạn. Nhưng mà không. Barbara một mình vật lộn với ba đứa con mà Roman, vì bận bịu với nàng Sylwia, càng ngày càng thiếu quan tâm và càng ngày càng chểnh mảng làm nghĩa vụ nộp tiền trợ cấp nuôi con. Barbara đã thành lập công ty riêng, sau những khó khăn ban đầu nay đã thuận buồm xuôi gió, gương mặt bạn tôi tươi rói.
- Sao cậu cứ loanh quanh mãi như vậy? - tôi ngạc nhiên hỏi. - Chỉ công việc và con cái thôi ư? Chả lẽ ngần ấy là đủ để hạnh phúc hay sao?
- Mình thấy mừng khi bây giờ mình không còn phải làm cho ai thích mình nữa cả. Và mình biết, mình đang thích không chỉ một người đàn ông, - bạn tôi mỉm cười tinh quái. Chúng tôi tâm sự hết chuyện nọ sang chuyện kia, lúc chia tay nhau cô bạn tôi nói:
- Cậu phải làm gì đó với bản thân mình đi, vì nói thật nom cậu xấu mã lắm, - bạn tôi ôm chặt tôi đoạn lao đi lo công việc của mình.
Thay vì đi vào mĩ viện tôi lang thang khắp phố. Hình như tôi vẫn còn việc gì đó phải làm đối với mình hay sao? Tôi hầu như không còn bận tâm tới bất cứ việc gì khác nữa, chỉ nghĩ chuyện làm gì đó với chính mình mà thôi. Những ngày tiếp nối của đời tôi đang sừng sững trước mắt tôi. Tập thể hình, đi mĩ viện, đôi khi làm phẫu thuật, hình như những thứ đó có thể làm nên phép mầu, tắm nắng khoả thân, sơn móng chân móng tay, làm đầu, đi bể bơi, chơi quần vợt với Roman và cô gái chân dài Sylwia, tất thảy mọi thứ đó xuay tròn trước mắt tôi mỗi lúc một nhanh, cho tới khi tôi chóng mặt và ngã gục xuống đất. Khi đang ở trong bệnh viện tôi mới tỉnh dậy. Chồng tôi, rất lo lắng, chở tôi về nhà, sau đó anh phải quay ngay về chỗ làm. Tôi gọi điện cho Barbara và hỏi, liệu hai mẹ con, tôi và Anielka, chúng tôi có thể tới đó ngủ nhờ được không. Tôi để lại mảnh giấy cho chồng, để anh khỏi tìm. Có lẽ anh đã không đi tìm, đường nào thì cũng không tìm thấy, nhưng anh đã vô cùng thất vọng. Sau vài hôm anh đã lấy lại thăng bằng. Hình như cô con gái của bạn chúng tôi, con bé mà cả hai chúng tôi biết từ khi nó mới ra chào đời, đã giúp anh trong chuyện này. Có lần, tại nhà hát, trong giờ giải lao, tôi đã nhìn thấy họ. Hai người ôm nhau đứng trước gương, khá bận bịu tình tứ với nhau, nên họ không nhìn thấy tôi. Tôi dám chắc, bất chấp tiếng ồn, lời thì thầm của anh đã bay tới tai tôi: đẹp đôi vợ chồng...
Hanna Samson
Lê Bá Thự dịch
Từ nguyên bản tiếng Ba Lan.


Gửi ý kiến của bạn về bài này:
Lưu ý : Khi than gia đóng góp ý kiến, mỗi ý kiến nếu được hiển thị quý khách được hưởng 500đ vào tài khoản, để được hưởng điều kiện này, quý khách chỉ cần đăng ký thành viên và đăng nhập để có thể tích lũy tiền trong tài khoản điện tử tại XBOOK
Điện thoại:(Quý khách có thể bỏ qua)

Để lại số điện thoại XBOOK sẽ chăm sóc tốt hơn!
Họ Tên
Email:
Tiêu đề:
OFF Telex

VNI VIQR

Nội dung:
 CÙNG THỂ LOẠI
Chuyện tình đêm Noel
Người cha
Những truyện ngắn về thầy cô
Anh là nắng hạ trong tim em
Mẹ nghèo
Lòng biết ơn của con cáo
Trong bão tuyết
Phép màu
Nụ hôn và ly dị
Hâm lại chất lãng mạn
CHO TÔI XIN MỘT VÉ ĐI TUỔI THƠ
CHYỆN CON MÈO DẠY HẢI ÂU BAY
Xem thêm
Hitech
     Danh mục
Thư giãn
Những điều kỳ diệu
Top người quan tâm
Top bài hay
Giới thiệu sách
Kiến thức tham khảo
Truyện hài
Thư viện ảnh
Tư vấn
Tư vấn sách
Tư vấn Hitech
Tư vấn cho mẹ và bé
     Top ý kiến mới nhất
 Cảm động!
Trong bài: NHỮNG LỜI NÓI DỐI CỦA MẸ!
Lê Thị Hoài Thu   16h - 22/6/2012
 Mẹ luôn là người vĩ đại nhất trên cuộc đời này!
 Cám ơn
Trong bài: TIN THẬT LÒNG
Nguyễn Thị Lan Hương   8h - 22/6/2012
 Cam ơn Xbook đã gửi cho mình câu chuyện thật ý nghĩa giữa cuộc sống đang chạy đua với thời gian.
Chúc tập thể công ty Xbook ngày càng phát đạt.
 Hoan nghenh Xbook vi nhung trich doan nghe rat van chuong nhung vo cung doi thuong ve tinh Cha con
Trong bài: ANH CÓ GIÚP TÔI!
nacdanh   23h - 21/6/2012
 K thưa Xbook,co lan mua sach của Xbook chỉ vi lý do uỷ quyền cho Bích Liên nhận giúp khi đó tôi đi xa nên các bạn cứ tưởng tôi là BLiên đúng không, cũng không sao hi hi. Đến hôm nay bài viết về tình phụ tử của các bạn quá hay nên tôi cũng xin thổ lộ tôi là đàn ông, hiện nay cũng chỉ một mình nuôi cô con gái mẫu giáo, bài giới thiệu của bạn làm tôi không thể quên xbook.com.vn, rất cảm động và liên tưởng nhiều điều về cha tôi, hiện nay tôi khá bận việc công tác và nuôi con, thú vui đọc sách dù tạm thời để lại, khi nào có thời giờ tôi sẽ không quên mua sách của quý vị. Chúc xbook.com.vn thành đạt và ngày càng có nhiều bài viết hay. Cảm ơn!
 tin thật lòng
Trong bài: TIN THẬT LÒNG
nguyễn ngọc thu   15h - 20/6/2012
 Cảm ơn Xbook đã gửi cho tôi những câu chuyện thật ý nghĩa.
 Rất hay và cảm động!
Trong bài: ANH CÓ GIÚP TÔI!
Lê Thị Hoài Thu   16h - 19/6/2012
 Bài học lớn - niềm tin trong cuộc sống là cực kỳ quan trọng, người con tin là ba mình sẽ tìm thấy mình và người ba tin rằng con trai mình sẽ luôn chờ mình!
 Cám ơn Người Mẹ Vĩ Đại
Trong bài: NHỮNG LỜI NÓI DỐI CỦA MẸ!
Nguyễn Thị Tường Hiếu   21h - 16/6/2012
 Cám ơn Xbook đã gửi đến cho tôi câu chuyện về người Mẹ thật đáng yêu và đáng kính. Những gì mà chúng ta có được ngày hôm nay là đều do từ Mẹ mà ra. Không phải Mẹ để lại nhiều tiền bạc, nhiều của cải vật chất là Mẹ đã cho ta,mà chính là Mẹ đã dâng tặng cả cuộc đời này cho các con yêu của mình bằng sự hy sinh thầm lặng.Một lần nữa tôi xin cảm ơn Xbook rất nhiều.
 anh có giúp tôi không ?
Trong bài: ANH CÓ GIÚP TÔI!
nguyễn thị thu hằng   13h - 16/6/2012
 khi đọc bài viết về câu chuyện này tôi rất cảm động.cảm ơn XBOOK
 Anh co giup toi khong
Trong bài: ANH CÓ GIÚP TÔI!
Huong   21h - 14/6/2012
 Trong cuộc sống với muôn vàn hối hả và với tính cách của một người trẻ đôi lúc chúng ta chỉ biết quan tâm đến bản thân mình hoặc gia đình nhỏ của mình mà quên rằng cha mẹ bạn cần lắm những sự quan tâm chăm sóc của bạn. Câu chuyện như nhắc nhở tôi rằng mình đã nhận rất nhiều từ cha mẹ,nay đã lớn phải không đòi hỏi cha mẹ phải trao cho mình nhiều yêu thương mà ngược lại phải trao cho cha mẹ tình yêu thương nhiều nhất mà mình có thể.
 Câu chuyện tôi kể cho vợ và con tôi nghe
Trong bài: ANH CÓ GIÚP TÔI!
Nguyễn Đức Thuấn   15h - 13/6/2012
 Tôi đã nhận được mail của Xbook! tôi đã đọc và đúng thật nhân văn.Tôi đã đem về ngay trưa hôm đó và trong bữa cơm gia đình tôi đã kể lại cho vợ và con tôi nghe.
Xin cám ơn Xbook!
 Con yêu ba
Trong bài: ANH CÓ GIÚP TÔI!
Hương   19h - 12/6/2012
 Khi ba tôi nằm bệnh viện, tôi đã tự hứa, lúc nào ba ra viện tôi sẽ chăm sóc ông tốt hơn, ai ngờ ba tôi đã ra đi mãi mãi mà tôi chưa kịp nói con yêu ba. Mong hương hồn ba siêu thoát
HỖ TRỢ

Liên hệ hợp tác
Liên hệ hợp tác:
 XBOOK ĐƠN GIẢN CHỈ LÀ ĐẶT MUA
 Miễn phí vận chuyển trên 90,000 nội thành Hà Nội. Hỗ trợ 5% giá hàng hoặc miễn phí vận chuyển cho đơn hàng trên 180,000 đ
 Cam kế bán bằng hoặc rẻ hơn giá bìa.
 Hãy nhấn nút đặt mua hệ thống hoàn toàn hướng dẫn đặt mua, phương thức nhận hàng, thanh toán và thời gian nhận hàng.
 Đặt hàng không cần đăng ký đăng nhập.
 CÂU HỎI THƯỜNG GẶP
  Đinh Văn Mẹo
  Hỏi:Tôi có mua được sách không?
  Cao Thị Vân Anh
  Hỏi:Hỗ trợ phí vận chuyển???
  Nguyễn Xuân Thức
  Hỏi:cần giãi đáp
  Nguyễn Thị Mỹ Hạnh
  Hỏi:Hết hàng

Hỗ trợ khách hàng
Hotline:0904 845 066
(7h-22h, cả T7, CN)
info@xbook.com.vn
SIÊU THỊ SÁCH TRỰC TUYẾN XBOOK
Office:Số 46 ngõ 897 Giải Phóng, Q.Hoàng Mai, Hà Nội
Thời gian liên hệ: Thứ Hai - thứ Sáu, 8:00 - 18:00 và thứ Bảy, 8:00 - 12:00 (trừ các ngày nghỉ và ngày lễ).

© 2007-2012, XBOOK.COM.VN, Inc