Đăng nhập | Đăng ký

Tiết kiệm công tìm nghìn nghìn đầu sách
Tìm kiếm bạn sẽ có kết quả nhanh nhất và tối ưu nhất (Hỗ trợ gõ tiếng việt tự động)
   

Tiêu đề Tác giả Nội dung NXB Loại Tất cả
  
Hỗ trợ khách hàng

Hotline:0904 845 066
(7h-22h, cả T7, CN)
info@xbook.com.vn
  
Support Online
Liên hệ hợp tác
Liên hệ hợp tác:
  Đặt hàng theo yêu cầu
- Tại chức năng này, quý khách có thể gửi thông tin đặt những cuốn sách hay sản phẩm thuộc lĩnh vực kinh doanh của xbook, nhưng do chưa cập nhật lên hệ thống. Hoặc do quý khách chưa tìm được sản phẩm ưng ý, nhưng biết trên thị trường có sách hoặc sản phầm đó.
- XBOOK sẽ tiến hành kiểm tra thông tin yêu cầu của quý khách để đáp ứng nhanh nhất.

    Thư giãn -> Những điều kỳ diệu
Đồng hành
Cập nhật: 15h - 18/6/2012

"Chỉ một lần thôi, được không?" Được cái mẹ cậu ấy!" "Chỉ một lát là xong thôi mà, chẳng ai nhìn thấy đâu." "Phì, chết đi cho rồi!" Bàn tay đưa ra kéo áo bị đập mạnh cho rơi xuống, đành rụt lại giơ lên chùi nước bọt lạnh giá dính trên mặt, vừa chùi vừa cười lấy lòng, nhưng vừa nhếch mép đã để lộ hàm răng đen sì. Đàn bà trong toàn thôn khinh bỉ nhất là hàm răng đen ấy. Vội vàng ngậm miệng lại để che đi nhưng chưa kịp che đã bị té tát: "Nhìn hàm răng kìa, nhìn mà phát khiếp!" Câu này có hiệu quả hơn đánh mắng, nhiệt tình và lòng tự tin của đàn ông ngay lập tức nhụt hết, hắn tự ti, bẽ bàng cúi đầu xuống. Trong rừng rất tối, rất lặng. Con đường nhỏ dưới chân phủ đầy lá khô lâu năm, mỗi một bước giẫm xuống đều có tiếng thở dài mệt mỏi vang lên. Một biển rừng do cành lá rậm rạp dệt nên trải dài không biết sâu đến chừng nào trên đầu, thỉnh thoảng có một vài con chim vụt bay qua rồi mất hút như cá lặn. Bắt đầu từ đây, trên đường núi tới thôn Đồi Đông dài mười lăm dặm đều là rừng rậm kín như bưng, trước đây đã lâu thường là nơi thổ phỉ ra tay. Có lẽ chính vì nghĩ tới đám đàn ông dữ tợn đó, cuối cùng hắn mới đánh bạo như vậy. Bây giờ hắn không còn bạo gan nữa, chỉ còn nghĩ thật rõ về chức trách của mình. Cái tay nải của người đàn bà trên đầu vai hắn trở nên nặng hẳn. Người đàn bà sau khi bị chồng bỏ đã cải giá với người Đồi Đông, nhưng mẹ chồng mới không thuận mắt. Chịu không nổi sự ngược đãi của bà ta, chị một mình tự bỏ về.

Hôm nay, trước khi đi, cha chị dúi cho hắn bao thuốc Lục Diệp nói:

"Tao bảo này, chẳng phải mày muốn tới Đồi Đông thăm chị gái mày sao? Thôi cứ làm tới với nó đi nhé!"

Hắn đỡ lấy bao thuốc, hiểu rằng thế nào cũng phải đến thăm người chị ấy - một bao Lục Diệp những một hào bốn xu cơ mà! Đợi cho người làm cha mẹ mắng chửi xong, người làm con gái khóc lóc xong, hai người bèn cùng nhau lên đường. Trước khi đi, hắn nung nấu dã tâm cầu may: "Đồ chết tiệt, hai thằng đàn ông đã xài qua rồi, ta cũng…"

Bây giờ, khi dã tâm và thân hình từng ấp ủ dã tâm đã bị xé tan, ngoài bàng hoàng, luống cuống ra, hắn không nghĩ được một cách nào để ứng phó với tình thế đó, chỉ cảm thấy có phần oan uổng.

"Răng đen thì đã sao? Răng đen cũng là đàn ông chứ…"

Người đàn bà bỏ lại người đàn ông thất vọng buồn rầu ở phía sau, tự đi trước. Không khí buồn lắng lan ra tứ phía, chỉ có tiếng thở dài của lá khô dưới chân là hô ứng với phía trước phía sau. Thoáng chốc, bóng tối dày đặc trong rừng đè nặng lên người. Mồ hôi thành giọt rỉ ra chỗ tóc mai của người đàn ông.

Bên ngoài rừng, mặt trời cuối hè như chiếc bàn là khổng lồ, là bầu trời quang đãng vừa bằng phẳng vừa xanh lam. Đột nhiên, trước mắt bừng sáng căn nhà cũ đã đổ nát một góc nhô ra như hòn đảo giữa mộng cảnh u ám. Nghe nói, bọn thổ phỉ đã từng bắc nồi ăn thịt người ở đấy. Người đàn bà dừng chân, đợi người đàn ông đuổi kịp cho đỡ sợ. Đợi được người đến nơi, thấy mồ hôi mồ kê đầy đầu bèn chỉ vào tảng đá bên cạnh:

"Nghỉ một lát đã!"

Người đàn bà ngồi xuống trước, người đàn ông do dự rồi cũng ngồi. Lập tức, hơi đàn bà xông lên mũi. Khuôn mặt nghiêng nghiêng màu phấn hồng, đầu vai nghiêng nghiêng thật tròn trịa, đôi bầu vú căng lên thật cao, dã tâm đã bị xé nát thành bốn năm mảnh dồn lại ghép với nhau và dâng lên, hơi thở cũng theo đó mà hổn hển. Người đàn bà nghiêm giọng:

"Đứng đắn đi!"

"… Chỉ muốn nói đám lá khô này dày và êm còn hơn cả đệm!"

"Bậy nào!"

"Hai thằng đàn ông đã xài rồi, còn ngại gì nữa…"

"Phì!"

Lại là bãi nước bọt lạnh giá, dã tâm kia lại bị xé thành bốn năm mảnh văng tới tận Java.

"Nếu cứ bám riết thì tôi trở lại thôn đấy!"

Miệng nói nhưng người không đứng lên, nước mắt rỏ xuống từng giọt rất to. Người đàn ông hoảng lên:

"Đã động đến đâu, chưa động đến mà…"

Người đàn bà vẫn khóc. Bây giờ, cả hai nơi chị đều chẳng thể về, cả hai nơi đều là hố lửa, vực sâu.

"Anh là đồ súc sinh sói không thèm ăn, chó chẳng thèm cắn…"

"Phải, là súc sinh, đúng là súc sinh!"

"Đồ táng tận lương tâm…"

"Phải, chẳng có lương tâm!"

"Chẳng còn là người…"

"Đúng, chẳng còn là người… Nhưng trời ơi, đừng khóc nữa, khóc mãi khiến người qua đường để ý đấy!"

"Họ nhìn thì mặc họ nhìn, mình khóc cho mình thì cứ khóc, sợ gì ai nhìn…"

Màu xanh dày đặc như mực vây lấy căn nhà hoang, chỉ để lọt một khoảng trời xanh lam mênh mông sâu như cái giếng ở trên đầu. Tiếng khóc thút thít của người đàn bà hòa lẫn với lời xin lỗi vụng về của người đàn ông, cả hai thứ từ từ dâng lên bầu trời xanh lam đó. Xa xa có tiếng chim hót, còn ở gần chỉ có con gà rừng bị kinh động chui ra khỏi bụi rậm, đập cánh kéo theo một dải gấm màu thật dài.

Vì tự khóc cho mình thì tự mình phải kết thúc. Quả nhiên, người đàn bà khóc một hồi rồi lẳng lặng đứng lên đi. Người đàn ông vội vàng giắt nửa điếu Lục Diệp chưa hút hết lên vành tai rồi bước theo. Cả hai lặng thinh, người trước người sau mà đi. Ngoài tiếng lá khô xào xạc giẫm vụn dưới chân, không còn chút âm thanh nào khác. Xung quanh lại là sự trầm lắng và bóng tối càng dày đặc hơn, dường như họ đang đi dưới vực sâu của cõi âm. Để tỏ ý xin lỗi và lòng hối hận, người đàn ông bước đi rất khó nhọc, hắn thậm chí còn mong khu rừng rộng hơn nữa, dày đặc hơn nữa, đường dẫn đến Đồi Đông càng xa hơn nữa, như thế hắn càng có thể chuộc được dã tâm tội lỗi của mình, bày tỏ lòng hối hận và ý xin lỗi càng rõ ràng hơn. Nhưng mười lăm dặm đường núi chẳng hề xa, khi tấm áo đẫm mồ hôi đã se khô thì phía xa xa đã là thôn làng lô nhô. Nheo mắt lại nhìn kỹ một lúc, hắn nhận ra ngôi nhà hang xây bằng gạch xám đen có ba lỗ hổng của nhà chồng chị gái. Ống khói trên mái nhà đang tỏa khói xanh uốn lượn - còn may, chưa lỡ bữa cơm. Nghĩ đến việc có thể ăn một bữa cơm ngon miệng ở nhà chị gái, hắn thấy sung sướng thật sự.

Sau khi cha mẹ chết, hai chị em hắn dựa vào nhau mà sống. Năm chị hắn lấy chồng ở Đồi Đông, hắn thường chạy xuyên qua rừng đến thăm chị, có lúc vì nhớ chị, có lúc chỉ vì một bữa cơm. Chị em gặp nhau không tránh khỏi ôm nhau khóc một trận. Hồi đó, còn bé nên nhút nhát, khi đi trong bóng tối, hắn đều phải nói to, gọi to cho đỡ sợ. Cứ như thế suốt mười lăm dặm đường nên thường là khản cổ khi đi được tới nơi. Sau đó, cách lâu lâu cũng thấy nhạt dần. Lại sau đó, khi chị hắn đẻ hết đứa con này đến đứa con khác, chị em thường cả năm cũng không gặp nhau, và mười lăm dặm đường núi đó khiến hắn cảm thấy xa xôi.

Chị gái rốt cuộc vẫn là chị gái. Thấy em trai đến là đổ thêm hai bát bột mì thật đầy vào nhào. Chỉ đến khi giơ bàn tay dính đầy bột lên trước mặt thì chị mới gí ngón tay vào mũi hắn mà mắng:

"Sao mà ngu thế? Con lừa trong chuồng cũng không ngu bằng cậu. Chỉ một gói Lục Diệp cũng đủ sai khiến cậu đi cả hơn ba chục dặm đường à? Lỡ công điểm một ngày là bao nhiêu tiền? Ăn một bữa cơm này đáng bao nhiêu tiền? Bảo cậu chưa biết nghĩ đúng là chưa biết nghĩ, cứ thế này thì cả vạn đời cậu cũng đừng nghĩ tới chuyện lấy vợ nữa. Nhà họ Lưu chúng ta đời trước kiếp trước đã gây nên nghiệp chướng gì thế không biết…"

Hắn cúi gằm đầu, nuốt vội nuốt vàng hết bát này đến bát khác cả thứ nghe được lẫn thứ có trong bát. Tất nhiên hắn không phải đến đây vì một bao Lục Diệp. Rốt cuộc vì lẽ gì thì hắn lại không nói ra được. Nghe đến mức thực sự phiền lòng, hắn mới đáp một câu:

"Vì sao à? Nhớ chị đấy, không cho đến thăm à?"

"Chị chưa chết, cũng chưa ốm, nhớ làm gì? Lúc nào cậu nên nhà lập nghiệp, cắm rễ cho sâu, có con có cháu thì dù chị có nhắm mắt xuôi tay cũng yên lòng!"

Hắn không nhẫn nại lắng nghe được nữa:

"Chẳng phải đã ăn một bữa cơm sao, để em trả tiền chị!"

Một câu nói đâm sâu vào tim, chị hắn đấm ngực giậm chân gào lên. Hắn quẳng bát xuống bỏ đi. Nương tựa vào nhau mà sống bao nhiêu năm nay, lần đầu tiên hai chị em trở mặt.

Hầm hầm tức giận ra khỏi thôn, hắn chọn chỗ có bóng râm bên bờ sông ngoài thôn ngồi xuống. Hơi nóng trên hòn đá vừa phơi nắng vẫn chưa tan hết, chỉ một lát dưới mông đã nóng như phải bỏng. Hắn rút bao Lục Diệp ra song lại nghĩ đến lời chửi mắng của chị gái. Nghĩ cho kỹ thì hắn tuy có phần bị bao Lục Diệp sai khiến, nhưng điều cần thiết hơn cả ăn cơm, hút thuốc rất nhiều là tâm tư mà hắn chưa thể nói ra. Nay thì chẳng những bị chị gái mắng mỏ, mà điều quan trọng nhất là tâm tư ấy cũng chỉ uổng công suy nghĩ. Xúi quẩy! Đen đủi! Nghĩ lại thì đều do nể mặt bao Lục Diệp mà nên. Không hiểu sao nỗi thù hận bao thuốc dâng lên trong lòng, hắn hầm hầm quẳng bao thuốc xuống đất:

"Đồ chết tiệt, chỉ vì hút cái đồ chết tiệt nhà mày!"

Khi rút lấy một điếu, hắn chợt nghĩ đến mẩu thuốc còn giắt mang tai, đành bực mình nhét điếu thuốc vừa rút ra trở lại bao, châm mẩu thuốc lấy từ mang tai xuống. Vừa hút hắn vừa lưu luyến nhìn về phía thôn. Hắn cảm thấy chị gái hoặc đứa con nào đó của chị gái ắt sẽ men theo đường rìa làng mà đuổi theo hắn. Hắn mong có người đuổi theo. Như thế dù có bỏ đi, hắn cũng thấy thỏa mãn trong lòng. Hơn nữa, hắn còn có thể quăng trả cho chị gái mấy câu mà khi ngồi dưới bóng râm hắn đã nghĩ kỹ: "Sao, nghèo thì nghèo, không vợ thì không vợ, chưa biết nghĩ thì chưa biết nghĩ, bị thịt thì bị thịt đấy. Dù sao cũng chỉ có vậy thôi! Dù sao cũng chẳng cần mấy người nuôi, dù sao cha mẹ cũng mất cả rồi!".

Hắn biết nói như thế thì chị gái hắn thế nào cũng khóc. Đợi chị khóc rồi hắn cũng khóc, sau đó sẽ đi. Là thằng đàn ông thì không thể để đàn bà mắng mỏ mãi được. Hắn còn biết chỉ mấy ngày sau, chị hắn sẽ hấp bánh bao về thăm hắn.

Nhưng mặc cho hắn nghĩ viển vông bên bờ sông, chẳng có mống nào đuổi theo hắn cả. Chí khí đàn ông ở hắn cuối cùng cũng đã tiêu tan, chỉ còn lại nỗi ấm ức và cô đơn ngày một tăng khiến mũi hắn thấy cay cay. Hắn muốn khóc.

Trên đỉnh đầu, mặt trời bị bầu trời xanh lam giam cầm cả một ngày, lúc này chẳng khác gì đàn bà đẻ khó, cuối cùng đã nhầy nhụa những máu, cố thoát ra khỏi cái màu lam kia, rồi ngã phệt xuống đỉnh núi phía Tây, tiếp đó như để báo thù, phóng hỏa cho cháy rực trời. Hang núi đột ngột tối mịt.

Cuối cùng, trên con đường rìa thôn cũng có người chạy tới, hơn nữa chiếu thẳng chỗ hắn mà chạy tới. Khi đã nhận ra rõ người chạy tới, hắn bất giác xúc động, còn cách rất xa đã gọi to:

"Sao thế, lại trở về à?"

Người đi tới không trả lời, chỉ gấp gáp đi cho tới nơi. Lúc người ấy đã tới gần, hắn kêu lên:

"Đồ chó đểu, chúng lấy cớ gì đánh người ta? Nhìn máu trên mặt kìa. Đồ chó đ., tên Đồi Đông ấy lấy cớ gì đánh người thôn ta? Phải tìm hắn hỏi cho ra lẽ!"

Vừa nhảy dựng lên chửi mắng, hắn vừa cúi xuống nhặt một cục đá trên bãi rộng. Người đàn bà bước tới nắm chặt tay hắn lôi lại:

"Đi thôi, chúng mình vẫn theo như trước vậy. Tôi không đến nhà ấy nữa, chết cũng không đến…"

"Tay nải đâu? Không thể bỏ tay nải lại cho nó hưởng được. Tôi đi đòi về cho."

"Đi thôi, đi thôi…"

"Không được, không thể bỏ qua dễ dàng thế được!"

"Tôi van anh đấy!"

Người đàn bà gào lên. Hắn sợ quá, ngây người nhìn khuôn mặt nhuộm đầy máu, quên hết chí khí và nỗi ấm ức của mình.

Đi qua bờ sông rồi leo lên sườn núi. Hai người cùng đến thì lại cùng mất hút trong khu rừng cây cối dày đặc. Điều khác trước là lúc đến có thêm cái tay nải, khi về có thêm một số vết thương và nước mắt. Lần này, hắn không hề có dã tâm gì hết. Hắn biết nước mắt ấy rơi xuống là vì hai người đàn ông khác và vì bản thân người đàn bà, chứ không hề có một phần nhỏ nào dành cho hắn. Nhiều nhất hắn chỉ là vừa khéo nhìn thấy một số sự việc của người khác. Những sự việc ấy, có nằm mơ cũng không đến lượt hắn; cả đến cơ hội khóc một trận cho sự việc đó, hắn cũng chưa hề có một lần. Trên đường về, người đàn bà vẫn khóc thút thít, hắn đành im lặng đi theo. Hai bóng người vội vã bước nhanh trong khu rừng rậm rạp, chẳng khác gì một tên quỷ răng đen tróc nã một oan hồn nào đó để trả món nợ ghi trong sổ Sinh Tử. Khi trời đã tối mịt, họ trở về đến ngoài thôn làng mình. Cây dương già đầu thôn nanh ác chụp xuống từ lưng chừng trời như quái vật, như rừng rậm. Người đàn bà bất chợt dừng chân đứng sững lại, hắn vấp phải, vụng về ngã trên người chị. "Sao thế?" "Không về nữa…" "Sao lại không về?" "Giày vò đến chết mất, thật không bằng chết đi còn hơn…" Tới lúc này hắn mới hiểu ra, thế là hắn bước tới nắm chặt lấy cánh tay chị: "Không sợ, có tôi, tôi sẽ nói giúp!" Lần này, người đàn bà không đánh hắn mà lại sà vào lòng hắn tức tưởi khóc: "Giày vò đến chết mất, thật là giày vò đến chết mất…" Bờ vai và bộ ngực khiến hắn thèm thuồng nhìn lúc ban ngày, bây giờ đang cọ xát vào người hắn. Dã tâm đã tắt từ lâu lại bùng lên như củi khô gặp lửa. Hắn khẽ khàng đặt bàn tay lên bầu vú bóp một cái rồi ngay lập tức buông ra như phải bỏng, thầm chờ bãi nước bọt lại nhổ vào mặt. Chờ một lát không thấy nhổ, người đàn bà chỉ thổn thức khóc. Nỗi buồn cô đơn, khổ sở không nơi nương tựa đã đè nát chị. Không biết là dũng khí tự đến thật hay là người đàn bà thương hại cho hắn dũng khí mà hắn buột miệng nói lớn: "Không việc gì phải sợ! Họ vứt bỏ thì tôi nhận lấy, không sợ!" Trong bóng tối, hắn cảm thấy mình cao lớn hẳn lên. Người đàn bà như chẳng nghe thấy gì, vẫn thảm thiết khóc. Hắn lại ngang tàng nói thêm một câu: Đồ chó đẻ, tôi nhận đấy, tôi chẳng sợ!" Trời tối mịt, tối đến mức chẳng nhìn thấy gì. Thế giới đại thiên dưới ánh mặt trời bây giờ không còn nữa, tất cả đều trở thành màu đen đơn nhất.

MỜI CÁC BẠN ĐẶT MUA


NGÂN THÀNH CỐ SỰ
Mã sp:VHNN-TT20
Tác giả: Lý Nhuệ
Nhà xuất bản: Hội nhà văn
Giá:45,000đ
 


Gửi ý kiến của bạn về bài này:
Lưu ý : Khi than gia đóng góp ý kiến, mỗi ý kiến nếu được hiển thị quý khách được hưởng 500đ vào tài khoản, để được hưởng điều kiện này, quý khách chỉ cần đăng ký thành viên và đăng nhập để có thể tích lũy tiền trong tài khoản điện tử tại XBOOK
Điện thoại:(Quý khách có thể bỏ qua)

Để lại số điện thoại XBOOK sẽ chăm sóc tốt hơn!
Họ Tên
Email:
Tiêu đề:
OFF Telex

VNI VIQR

Nội dung:
 CÙNG THỂ LOẠI
Chuyện tình đêm Noel
Người cha
Những truyện ngắn về thầy cô
Anh là nắng hạ trong tim em
Mẹ nghèo
Lòng biết ơn của con cáo
Trong bão tuyết
Phép màu
Nụ hôn và ly dị
Hâm lại chất lãng mạn
CHO TÔI XIN MỘT VÉ ĐI TUỔI THƠ
CHYỆN CON MÈO DẠY HẢI ÂU BAY
Xem thêm
Hitech
     Danh mục
Thư giãn
Những điều kỳ diệu
Top người quan tâm
Top bài hay
Giới thiệu sách
Kiến thức tham khảo
Truyện hài
Thư viện ảnh
Tư vấn
Tư vấn sách
Tư vấn Hitech
Tư vấn cho mẹ và bé
     Top ý kiến mới nhất
 Cảm động!
Trong bài: NHỮNG LỜI NÓI DỐI CỦA MẸ!
Lê Thị Hoài Thu   16h - 22/6/2012
 Mẹ luôn là người vĩ đại nhất trên cuộc đời này!
 Cám ơn
Trong bài: TIN THẬT LÒNG
Nguyễn Thị Lan Hương   8h - 22/6/2012
 Cam ơn Xbook đã gửi cho mình câu chuyện thật ý nghĩa giữa cuộc sống đang chạy đua với thời gian.
Chúc tập thể công ty Xbook ngày càng phát đạt.
 Hoan nghenh Xbook vi nhung trich doan nghe rat van chuong nhung vo cung doi thuong ve tinh Cha con
Trong bài: ANH CÓ GIÚP TÔI!
nacdanh   23h - 21/6/2012
 K thưa Xbook,co lan mua sach của Xbook chỉ vi lý do uỷ quyền cho Bích Liên nhận giúp khi đó tôi đi xa nên các bạn cứ tưởng tôi là BLiên đúng không, cũng không sao hi hi. Đến hôm nay bài viết về tình phụ tử của các bạn quá hay nên tôi cũng xin thổ lộ tôi là đàn ông, hiện nay cũng chỉ một mình nuôi cô con gái mẫu giáo, bài giới thiệu của bạn làm tôi không thể quên xbook.com.vn, rất cảm động và liên tưởng nhiều điều về cha tôi, hiện nay tôi khá bận việc công tác và nuôi con, thú vui đọc sách dù tạm thời để lại, khi nào có thời giờ tôi sẽ không quên mua sách của quý vị. Chúc xbook.com.vn thành đạt và ngày càng có nhiều bài viết hay. Cảm ơn!
 tin thật lòng
Trong bài: TIN THẬT LÒNG
nguyễn ngọc thu   15h - 20/6/2012
 Cảm ơn Xbook đã gửi cho tôi những câu chuyện thật ý nghĩa.
 Rất hay và cảm động!
Trong bài: ANH CÓ GIÚP TÔI!
Lê Thị Hoài Thu   16h - 19/6/2012
 Bài học lớn - niềm tin trong cuộc sống là cực kỳ quan trọng, người con tin là ba mình sẽ tìm thấy mình và người ba tin rằng con trai mình sẽ luôn chờ mình!
 Cám ơn Người Mẹ Vĩ Đại
Trong bài: NHỮNG LỜI NÓI DỐI CỦA MẸ!
Nguyễn Thị Tường Hiếu   21h - 16/6/2012
 Cám ơn Xbook đã gửi đến cho tôi câu chuyện về người Mẹ thật đáng yêu và đáng kính. Những gì mà chúng ta có được ngày hôm nay là đều do từ Mẹ mà ra. Không phải Mẹ để lại nhiều tiền bạc, nhiều của cải vật chất là Mẹ đã cho ta,mà chính là Mẹ đã dâng tặng cả cuộc đời này cho các con yêu của mình bằng sự hy sinh thầm lặng.Một lần nữa tôi xin cảm ơn Xbook rất nhiều.
 anh có giúp tôi không ?
Trong bài: ANH CÓ GIÚP TÔI!
nguyễn thị thu hằng   13h - 16/6/2012
 khi đọc bài viết về câu chuyện này tôi rất cảm động.cảm ơn XBOOK
 Anh co giup toi khong
Trong bài: ANH CÓ GIÚP TÔI!
Huong   21h - 14/6/2012
 Trong cuộc sống với muôn vàn hối hả và với tính cách của một người trẻ đôi lúc chúng ta chỉ biết quan tâm đến bản thân mình hoặc gia đình nhỏ của mình mà quên rằng cha mẹ bạn cần lắm những sự quan tâm chăm sóc của bạn. Câu chuyện như nhắc nhở tôi rằng mình đã nhận rất nhiều từ cha mẹ,nay đã lớn phải không đòi hỏi cha mẹ phải trao cho mình nhiều yêu thương mà ngược lại phải trao cho cha mẹ tình yêu thương nhiều nhất mà mình có thể.
 Câu chuyện tôi kể cho vợ và con tôi nghe
Trong bài: ANH CÓ GIÚP TÔI!
Nguyễn Đức Thuấn   15h - 13/6/2012
 Tôi đã nhận được mail của Xbook! tôi đã đọc và đúng thật nhân văn.Tôi đã đem về ngay trưa hôm đó và trong bữa cơm gia đình tôi đã kể lại cho vợ và con tôi nghe.
Xin cám ơn Xbook!
 Con yêu ba
Trong bài: ANH CÓ GIÚP TÔI!
Hương   19h - 12/6/2012
 Khi ba tôi nằm bệnh viện, tôi đã tự hứa, lúc nào ba ra viện tôi sẽ chăm sóc ông tốt hơn, ai ngờ ba tôi đã ra đi mãi mãi mà tôi chưa kịp nói con yêu ba. Mong hương hồn ba siêu thoát
HỖ TRỢ

Liên hệ hợp tác
Liên hệ hợp tác:
 XBOOK ĐƠN GIẢN CHỈ LÀ ĐẶT MUA
 Miễn phí vận chuyển trên 90,000 nội thành Hà Nội. Hỗ trợ 5% giá hàng hoặc miễn phí vận chuyển cho đơn hàng trên 180,000 đ
 Cam kế bán bằng hoặc rẻ hơn giá bìa.
 Hãy nhấn nút đặt mua hệ thống hoàn toàn hướng dẫn đặt mua, phương thức nhận hàng, thanh toán và thời gian nhận hàng.
 Đặt hàng không cần đăng ký đăng nhập.
 CÂU HỎI THƯỜNG GẶP
  Đinh Văn Mẹo
  Hỏi:Tôi có mua được sách không?
  Cao Thị Vân Anh
  Hỏi:Hỗ trợ phí vận chuyển???
  Nguyễn Xuân Thức
  Hỏi:cần giãi đáp
  Nguyễn Thị Mỹ Hạnh
  Hỏi:Hết hàng

Hỗ trợ khách hàng
Hotline:0904 845 066
(7h-22h, cả T7, CN)
info@xbook.com.vn
SIÊU THỊ SÁCH TRỰC TUYẾN XBOOK
Office:Số 46 ngõ 897 Giải Phóng, Q.Hoàng Mai, Hà Nội
Thời gian liên hệ: Thứ Hai - thứ Sáu, 8:00 - 18:00 và thứ Bảy, 8:00 - 12:00 (trừ các ngày nghỉ và ngày lễ).

© 2007-2012, XBOOK.COM.VN, Inc