Thư giãn -> Những điều kỳ diệu |
Về phía không nhau
Cập nhật: 15h - 18/6/2012
|
"Anh đi nhé!". "Tạm biệt anh và em... của hôm nay!".Anh bước đi. Cô bước đi. Từ góc quán màu rêu xanh, con đường chia hai ngả. Cô bước những bước dài. Cố gắng không quay đầu nhìn lại. Hẹn gặp anh 365 ngày sau. Hẹn gặp nhau ngày bắt đầu cho hạnh phúc"Anh làm ở Công ty P&... đường... Bận suốt. Còn em?"."Một khởi đầu tốt anh ạ". Chưa bao giờ cô thấy cái phím send giả tạo đến thế. Nó đồng lõa với sự giả dối của cô một cách trâng tráo. Cô ấn vào nó, một giây sau, màn hình nham nhở báo tin "tin nhắn đã được gửi". Cô muốn khóc. Còn anh có lẽ mỉm cười.Cô đọc không sót một mẩu tuyển dụng nào trên báo, gõ cửa không biết bao nhiêu công ty. Ở đâu cô cũng nghe câu hỏi: "Em có bao nhiêu năm kinh nghiệm?". Cô lắc đầu với họ, và họ cũng lắc đầu với cô. Cho đi thế nào thì nhận lại như thế ấy. Đơn giản thế thôi. Cuối cùng thì cô cũng xin được việc ở một công ty quảng cáo, không cần kinh nghiệm, nhưng không đúng chuyên môn. Vẫn phải chấp nhận, trước khi cô bị tống khứ ra khỏi nhà trọ và đói lả ở một xó phố nào đó. Cô đến công ty, ngoan ngoãn và cần mẫn như một con kiến tha mồi. Cô luôn đến sớm và về trễ. Học hỏi, làm quen đồng nghiệp, những cuộc họp mặt ngoài giờ. Khối việc. Dù sao thì cũng là một khởi đầu tốt.
Tháng thử việc, cô nhận được một phong bì nhẹ hều kèm theo một thông báo: "Công ty đang giảm biên chế, sẽ nhận em vào làm với vai trò là cộng tác viên". Lương cộng tác viên đủ cho cô thanh toán hai tháng trọ, tiền điện nước, mua thêm thùng mì gói, đổ đầy bình xăng. Hết veo.
Buồn. Cô lại lang thang tìm việc."Bận lắm không anh?".
Đầu dây bên kia ồn ã tiếng còi xe trước khi có tiếng nói của anh. "Anh đang công tác ở bên ngoài". Giọng anh ngập ngừng. Cô đoán anh không tiện nói chuyện. Cúp máy. Như thế lại tốt. Nếu còn nghe giọng anh, biết đâu cô sẽ khóc òa. "Chúc anh công tác tốt". Cô ấn phím send. Cũng chẳng còn bao nhiêu lần ấn vào nó thì cái điện thoại này cũng sẽ trở thành một cục sắt vô dụng. Cố để nó sống đến kỳ lương tháng sau. Mà kỳ lương nào, ở đâu?Người đàn bà tóc uốn quăn từng lọn phóng vào cô tia nhìn dò xét.
"Làm việc từ 4 giờ chiều đến 12 giờ đêm. Lương tháng một triệu tám. Em làm được không?".
Cô nhìn dò xét lại nhà hàng cà phê sang trọng giăng giăng đèn mờ, se sẽ gật đầu.
"Yên tâm, ngoài lương căn bản còn có nhiều khoản khác nữa". Bàn tay người đàn bà đặt hờ lên vai cô. Như trấn an. Như hứa hẹn. Như móng vuốt con mèo trêu đùa với con mồi, chưa muốn nuốt chửng. "Tiền khác" là tiền gì? Cô ngờ ngợ. Nhưng cứ thử bước vào. Chỉ là nhân viên phục vụ thôi mà. Có sao đâu. Công ty P&... đường... Cô đứng nhìn tòa nhà sừng sững giữa trung tâm thành phố. Trên những tầng cao ấy, ngày ngày có bước chân anh. Có lẽ anh không nhìn thấy cô. Anh lúc nào cũng bận. Đâu như cô, nhàn nhã, không có gì để bận bịu, kể cả khoảng thời gian từ 4 giờ chiều đến 12 giờ đêm. Thoát ra khỏi cái móng vuốt muốn bấu chặt vào da thịt, cô lại thành kẻ thất nghiệp. Ra trường với biết bao hoài bão, cô không ngờ mình phải lạc vào những công việc ngược ước mơ. Mà đâu đã bình yên!
Có ai đó giống anh lướt qua cô. Không thể nào. Cô nhầm lẫn. Cô vẫn thường nhầm lẫn mỗi khi nhìn thấy ai đó mặc áo xanh giống như anh. Nhưng đúng là anh. Anh. Mồ hôi rơi ướt lưng áo, chảy ròng trên khuôn mặt rám nắng. Đèn đỏ. Cô trờ xe đến ngang hàng với anh. Nhìn nhau. Thảng thốt. Tấm thẻ nhân viên tiếp thị trên ngực áo anh mếu máo. Nhìn nhau. Chỉ mới 117 ngày...... Chiều đắng đót rơi. Nắng làm bỏng rát niềm tin giả tạo. 117 ngày giả dối nụ cười nhau. Để làm gì hở anh? Cô không cần biết chuyện của 365 ngày sau, chỉ biết rằng hiện tại, anh và cô cần tựa vào nhau, nắm chặt tay nhau. Đi tiếp. Đường dài...
|
Gửi ý kiến của bạn về bài này: |
Lưu ý : Khi than gia đóng góp ý kiến, mỗi ý kiến nếu được hiển thị quý khách được hưởng 500đ vào tài khoản, để được hưởng điều kiện này, quý khách chỉ cần đăng ký thành viên và đăng nhập để có thể tích lũy tiền trong tài khoản điện tử tại XBOOK |
|
|
|
|
|
|
|
Top ý kiến mới nhất |
Cảm động!
Trong bài:
Lê Thị Hoài Thu 16h - 22/6/2012
Mẹ luôn là người vĩ đại nhất trên cuộc đời này!
|
Cám ơn
Trong bài:
Nguyễn Thị Lan Hương 8h - 22/6/2012
Cam ơn Xbook đã gửi cho mình câu chuyện thật ý nghĩa giữa cuộc sống đang chạy đua với thời gian. Chúc tập thể công ty Xbook ngày càng phát đạt.
|
Hoan nghenh Xbook vi nhung trich doan nghe rat van chuong nhung vo cung doi thuong ve tinh Cha con
Trong bài:
nacdanh 23h - 21/6/2012
K thưa Xbook,co lan mua sach của Xbook chỉ vi lý do uỷ quyền cho Bích Liên nhận giúp khi đó tôi đi xa nên các bạn cứ tưởng tôi là BLiên đúng không, cũng không sao hi hi. Đến hôm nay bài viết về tình phụ tử của các bạn quá hay nên tôi cũng xin thổ lộ tôi là đàn ông, hiện nay cũng chỉ một mình nuôi cô con gái mẫu giáo, bài giới thiệu của bạn làm tôi không thể quên xbook.com.vn, rất cảm động và liên tưởng nhiều điều về cha tôi, hiện nay tôi khá bận việc công tác và nuôi con, thú vui đọc sách dù tạm thời để lại, khi nào có thời giờ tôi sẽ không quên mua sách của quý vị. Chúc xbook.com.vn thành đạt và ngày càng có nhiều bài viết hay. Cảm ơn!
|
tin thật lòng
Trong bài:
nguyễn ngọc thu 15h - 20/6/2012
Cảm ơn Xbook đã gửi cho tôi những câu chuyện thật ý nghĩa.
|
Rất hay và cảm động!
Trong bài:
Lê Thị Hoài Thu 16h - 19/6/2012
Bài học lớn - niềm tin trong cuộc sống là cực kỳ quan trọng, người con tin là ba mình sẽ tìm thấy mình và người ba tin rằng con trai mình sẽ luôn chờ mình!
|
Cám ơn Người Mẹ Vĩ Đại
Trong bài:
Nguyễn Thị Tường Hiếu 21h - 16/6/2012
Cám ơn Xbook đã gửi đến cho tôi câu chuyện về người Mẹ thật đáng yêu và đáng kính. Những gì mà chúng ta có được ngày hôm nay là đều do từ Mẹ mà ra. Không phải Mẹ để lại nhiều tiền bạc, nhiều của cải vật chất là Mẹ đã cho ta,mà chính là Mẹ đã dâng tặng cả cuộc đời này cho các con yêu của mình bằng sự hy sinh thầm lặng.Một lần nữa tôi xin cảm ơn Xbook rất nhiều.
|
anh có giúp tôi không ?
Trong bài:
nguyễn thị thu hằng 13h - 16/6/2012
khi đọc bài viết về câu chuyện này tôi rất cảm động.cảm ơn XBOOK
|
Anh co giup toi khong
Trong bài:
Huong 21h - 14/6/2012
Trong cuộc sống với muôn vàn hối hả và với tính cách của một người trẻ đôi lúc chúng ta chỉ biết quan tâm đến bản thân mình hoặc gia đình nhỏ của mình mà quên rằng cha mẹ bạn cần lắm những sự quan tâm chăm sóc của bạn. Câu chuyện như nhắc nhở tôi rằng mình đã nhận rất nhiều từ cha mẹ,nay đã lớn phải không đòi hỏi cha mẹ phải trao cho mình nhiều yêu thương mà ngược lại phải trao cho cha mẹ tình yêu thương nhiều nhất mà mình có thể.
|
Câu chuyện tôi kể cho vợ và con tôi nghe
Trong bài:
Nguyễn Đức Thuấn 15h - 13/6/2012
Tôi đã nhận được mail của Xbook! tôi đã đọc và đúng thật nhân văn.Tôi đã đem về ngay trưa hôm đó và trong bữa cơm gia đình tôi đã kể lại cho vợ và con tôi nghe. Xin cám ơn Xbook!
|
Con yêu ba
Trong bài:
Hương 19h - 12/6/2012
Khi ba tôi nằm bệnh viện, tôi đã tự hứa, lúc nào ba ra viện tôi sẽ chăm sóc ông tốt hơn, ai ngờ ba tôi đã ra đi mãi mãi mà tôi chưa kịp nói con yêu ba. Mong hương hồn ba siêu thoát
|
|
|
|