CHƯƠNG 1: ÁC QUỶ TRONG HỌC VIỆN. Ma ma… ……. Nữ sinh Hoa Lạc Lê đáng thương, ngày ngày…
Học viện "Uy Liêm Cổ Bảo" do mấy tòa lâu đài xây theo lối kiến trúc Gotic hợp thành, khuôn viên học viện rộng đến vài trăm mẫu, đi vòng xung quanh thôi cũng phải mất hàng giờ. Nơi đây thực sự là một thế giới huyền diệu, không ngày nào không xảy ra những chuyện kỳ lạ.
Ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống những hào thành đầy nước chạy quanh lâu đài, tiếng suối chảy róc rách từ rừng xa vọng lại, những mái vòm cao vút, những bức tường gạch lấp lánh sáng tựa pha lê, dưới chân tường là những thảm hoa đang kỳ nở rộ, ong bướm vờn quanh, phong cảnh nên thơ khiến nơi đây giống hệt như một xứ sở thần tiên trong những câu chuyện cổ tích.
Sáng sớm, cả học viện như được bao bọc trong một màn sương màu trắng sữa, dưới màn sương trắng sữa ấy, màu xanh ngọc của nước hồ càng thêm phần lóng lánh. Những con Thiên nga trên hồ hoặc nhàn nhã lắc lư theo sóng hoặc vươn cổ cất tiếng kêu chào buổi sáng, hoặc xõa cánh soi mình trên mặt nước hồ. Có mấy con nghịch ngợm lặn xuống hồ sau đó trồi lên, miệng nhả ra những giọt nước long lanh như chuỗi ngọc.
Không xa cổng trường, bên những hàng cột tròn màu trắng đục đặc trưng của lối kiến trúc Gôtic là đài phun nước đang mải miết tuôn từng dòng nước mát tới vô số các thiên thần được điêu khắc tinh xảo dựng quanh chân đài.
Hầu hết học sinh của trường đều được đưa đón bằng xe riêng, duy chỉ có cô học trò thường dân Hoa Lạc Lê là đi xe buýt tới cổng trường, muốn đi tiếp đến thư viện, nhà ăn hay sân thể dục cô đành phải ngồi nhờ xe nhà trường dùng để đưa đón khách du lịch đi tham quan trường… Không chỉ có thế, học phí cũng là do cô tự đi làm thêm để chi trả.
Lúc này, mặt trời đã nhô cao khỏi những tán cây trong rừng, sương trắng dần tan, bầu trời trở nên trong xanh như ngọc. Ngay cạnh lâu đài trong học viện là một thác nước trong vắt, ngày đêm nước từ trên cao đổ xuống tỏa khói mờ mịt cả một khoảng không.
"Boom!" một tiếng to.
Tiếng động phá tan bầu không khí yên tĩnh, mấy con Thiên nga trong hồ giật mình thảng thốt bay lên cao. Ngôi trường bừng tỉnh khỏi giấc mộng thần tiên. Sau đó, đồ hậu đậu Hoa Lạc Lê bị đuổi ra khỏi trường.
Thật đen đủi, một lần nữa cô lại làm vỡ một đồ vật quý.
Cửa hàng cạnh cổng trường, hàng người xếp hàng đông kín đều nhìn cô không mấy thiện cảm, thậm chí còn có chút kỳ quái.
Trong trường và ngoài trường dường như là hai thế giới khác nhau. Trong trường là thế giới cổ tích, là chốn thần tiên. Ngoài trường là chốn nhân gian, phàm tục. Đường phố vẫn ồn ào náo nhiệt, tấp nập người đi lại, cô gái nhỏ cúi đầu lặng bước.
Cạnh tường vây của học viện trồng rất nhiều hoa tử vi, cơn gió thổi đến tạo nên một màn khiêu vũ màu sắc. Hoa tử vi bay ngập trời, những cánh hoa hồng, tím, đỏ, trắng rụng đầy người cô, khiến cô cảm thấy mình đang dần biến thành một cái bong bóng bảy màu tuyệt đẹp.
Không còn cách nào khác, Hoa Lạc Lê hết lần này đến lần khác, lúc thì "không cẩn thận", khi lại "vô tình" phá hỏng đồ đạc của Hoàng tử Hàn Tử Ngang. Ngày hôm kia là chiếc MP4 đời mới nhất, hôm qua là mô hình máy bay, hôm nay là "không cẩn thận" với đôi giày thể thao Hàn Tử Ngang thích nhất. Ặc, ặc, vậy mà còn toàn mạng xem ra cũng đã là may mắn lắm rồi.
Cho nên, bị đuổi, cũng đáng.
Giờ đây, cả học viện này, chỉ còn có cô bạn cùng bàn Trương Lộ Lộ dám nói chuyện với cô.
Thật sự là cô đã gặp đủ rắc rối rồi, may sao Thượng đế cũng còn nhìn đến cô, đoái thương cô, mới để cho Lộ Lộ bên cô, cho cô chút ấm áp, bởi vì tất cả những ai còn muốn ở lại học viện này chắc chắn sẽ không dám nói chuyện với cô, nếu thế thật cô sẽ chết vì cô độc mất.
Hoa Lạc Lê "vinh dự" được tất cả học sinh trong học viện trao tặng biệt danh "Girl hoang đàng".(Ý nói cô giỏi phá của)
Hoa Lạc Lê đi đến đâu cũng thấy đám học sinh chỉ trỏ bàn tán: "Mau lại xem, Girl hoang đàng Hoa Lạc Lê lại bị đuổi cổ khỏi trường kìa."
"Thật à? Ở cạnh cô ta nhất định rất đen đủi. Mau mang chổi đến quét cô ta ra khỏi cổng."
"Đúng, đuổi cô ta đi, quét cô ta đi, loại người nghèo kiết như cô ta ở lại đây chỉ tổ làm bẩn học viện của chúng ta."
Một nhóm nữ sinh, giơ cao lá cờ, nhất loạt đồng ý đuổi Hoa Lạc Lê ra khỏi học viện.
Hoa Lạc Lê nhanh chóng nhảy lên, không đợi họ tìm chổi đến, vội vàng tìm đường tháo chạy.
………..
Bing……..
"Không trả tiền, đừng hòng chạy!" Tiếng la hét phía sau.
Xoẹttttt một tiếng, chân cô trượt dài trong vệt dầu, chạy nhanh, không còn cách nào khác, thói quen. Thói quen hậu đậu, thói quen tháo chạy. Thật là gay cấn, gay cấn đến toát mồ hôi hột.
MỜI CÁC BẠN ĐỌC TIẾP TẠI
| Mã sp:TEEN312 Tác giả: Nhà xuất bản: Giá:75,000đ | |
|
|