Tác giả: Henry Charriere - Dịch giả: Cao Xuân Hạo
Nhà xuất bản: Văn học
Giá bìa:66,000
Giá bán:66,000
Năm xuất bản: Quý I / 2007
Papillon sống ở Pháp, vào cái thời đại mà công tố viên là biểu trưng cho bàn tay trừng phạt của công lý, đại diện là Pradel. Đó cũng chính là người buộc tội chính thức của xã hội, một sức mạnh không có chút nhân tính. Và, điều đó đã loại bỏ vĩnh viễn chàng thanh niên 25 tuổi - Papillon - về tội giết người, với cái án 13 năm khổ sai. Những tháng ngày ở ngục Conciergerie, nhà lao trung tâm Caen, nhà tù Santa Marta rồi nhà tù Baranquilla, Saint - Laurent…
Ném "Bướm", chàng trai mới hai mươi lăm tuổi, hãy còn khá ngư ngơ ào giữa cái thế giới tàn bạo ấy. Henri Charriere đã tạo ra một sự đối nghịch đến rợn người. Mọi hoạt động của nhà tù chỉ nhằm một mục đích: huỷ diệt con người - huỷ diệt theo nghĩa đen và nghĩa bóng - trong khi "Bướm" lại quyết sống và sống tự do. Anh cũng không tin Chúa hay bất kỳ một chủ thuyết nào. Anh cũng không đủ lãng mạn để ru ngủ tâm hồn mình bằng những ảo tong73, những kỳ vọng. Chỗ dựa duy nhất của anh là ý chí, nghị lực của chính mình, là sự lương thiện, sáng suốt của con người mà anh tin là có ở khắp mọi nơi trên trái đất, kể cả trong cái địa ngục trần gian này., Khát vọng tự do bùng cháy trong anh ngay từ khi nghe toàn tuyên án khổ sai chung thân. Và cứ thế, ngọn lửa rực lên, sáng chói lên mãi, cho dù khi anh bị giam trong ngục tối, bị trói chặt cả tay chân, phải toài lê trên sàn xà lim để liếm từng mẫu bánh như chó, hay trong khi đói lả nằm hấp hối rên con thuyền vô định giữa biển khơi... "Pascal Fosco từ khu mỏ bốc-xít xuống. Y là một trong những kẻ đã âm mưu dùng võ khí cướp bưu điện Marseille. Tòng phạm với y đã bị chém đầu. Pascal là người tốt nhất trong bọn chúng tôi. Tuy là thợ máy giỏi, anh chỉ kiếm được bốn đô-la một ngày, nhưng vẫn tìm cách nuôi một hay hai tù nhân gặp khó khăn. Khu mỏ đất nhôm này ở rất sâu trong rừng. Xung quanh mỏ, hình thành một làng của công nhân và kỹ sư. Trên bến, chất quặng được đổ suốt ngày xuống nhiều tàu để chở đi. Tôi chợt nảy ra ý nghĩ tại sao ta không mở quán ở cái nơi khỉ ho cò gáy này nhỉ? Tối đến, những người sống ở đấy chắc buồn đến chết. - Đúng đấy. - Fosco nói với tôi, - quả là chẳng có quái gì để giải trí. Và vài hôm sau, một cái thuyền nhỏ, sau hai ngày ngược sông, đã đưa Indara, Quých-Quých, anh Cụt và tôi đến mỏ Mackenzie. Nơi các kỹ sư, quản đốc, và thợ chuyên môn ở thì gọn gàng sạch sẽ, có những căn nhà nhỏ đủ tiện nghi, nhà nào cũng chăng lưới thép để muỗi không vào được. Trong làng thì lại tồi tàn quá. Không có nhà nào bằng gạch, đá hay xi-măng, chỉ có những túp lều vách đất và tre, mái bằng lá cọ rừng, hoặc lợp tôn kẽm là cùng. Bốn quán nước có bán cả thức ăn, đều dơ bẩn khủng khiếp mà vẫn đông nghịt khách. Các thủy thủ đánh lộn với nhau để mua một ly bia không ướp lạnh. Không quán nào có tủ lạnh....." ( Trích "QUÁN TRE")
MỤC LỤC I. Con đường của sự thối nát Nhà lao Conciergerie Nhà lao trung tâm Caen II. Lên đường Xuất phát Saint-Laurent du Maroni III. Vượt ngục lần thứ nhất Đảo bồ câu Giờ hoàng đạo Trinidad IV. Vượt ngục lần thứ nhất Lại lên đường Curacao Nhà tù ở Rio Hacha Trốn thoát khỏi Rio Hacha Người Anh-dieng (1) Người Anh-dieng (2 V. Trở về thế giới văn minh Vượt ngục ở Santa Marta Những chuyến vượt ngục ở Baranquilla Trở về trại khổ sai Một người A-rap va đàn kiến Cuộc vượt ngục của những kẻ ăn thịt người Cuộc xét xử VI. Quần đảo Salut Nhà giam cầm cố Cuộc sống ở đảo Royale (1) Cuộc sống ở đảo Royale (2) VII .Quần đảo Salut Cầm cố lần thứ hai VIII. Trở lại đảo Royale Cuộc nổi loạn ở đảo Sant-Joseph IX. Đảo Saint-Joseph Một cuộc vượt ngục của người điên X. Đảo Quỷ Vượt ngục từ đảo Quỷ Trong rừng Quých-Quých XI. Từ giã nơi ngục tù XII. Georgetown Gia đình Ấn độ của tôi Quán ăn và Buớm Quán tre Trốn khỏi Georgetown XIII. Nước Venezuela Nhà lao El Dorado Tự do
|