www.xbook.com.vn
ĐT: - Email: info@xbook.com.vn
SIÊU THỊ SÁCH TRỰC TUYẾN XBOOK
ĐC: Số 46 ngõ 897 Giải Phóng, Q.Hoàng Mai, Hà Nội


NHẪN THẠCH

Tác giả: Atiq Rahimi - Nguyên Ngọc dịch
Nhà xuất bản: Hội nhà văn
Giá bìa:32,000
Giá bán:32,000
Năm xuất bản: 0

"Nhẫn Thạch" là tiểu thuyết thứ tư của Rahimi nhưng lại là tiểu thuyết đầu tiên viết bằng tiếng Pháp. Với lời tự sự thẳng thắn, sôi sục và vô cùng xúc động về những năm tháng khổ ải của người phụ nữ Hồi giáo bên giường người chồng trúng đạn sống đời thực vật. "Nhẫn Thạch" mang về cho Rahimi giải thưởng Văn học lớn nhất nước Pháp, giải Goncourt 2008.

"Nhẫn Thạch" là tiểu thuyết thứ tư của Rahimi nhưng lại là tiểu thuyết đầu tiên viết bằng tiếng Pháp. Với lời tự sự thẳng thắn, sôi sục và vô cùng xúc động về những năm tháng khổ ải của người phụ nữ Hồi giáo bên giường người chồng trúng đạn sống đời thực vật. "Nhẫn Thạch" mang về cho Rahimi giải thưởng Văn học lớn nhất nước Pháp, giải Goncourt 2008.

"Chị trở lại, người đàn bà ấy. Đỡ bồn chồn hơn. Ngồi cạnh người đàn ông. “Lúc nãy là ông Mollah. Ông ta đến cho buổi cầu kinh của chúng ta. Em đã thổ lộ với ông rằng từ hôm qua người em đã bị uế, em đã có tháng, cũng giống như Eva. Ông ta không thích. Em không biết tại sao. Vì em đã dám ví mình với Eva, hay vì em đã nói với ông ấy chuyện em có tháng? Ông ta vừa đi vừa lầm bầm trong bộ râu. Trước đây ông ấy đâu có thế, có thể đùa với ông ta. Nhưng từ khi các anh tuyên bố cái đạo luật mới ấy trên đất nước này, ông ấy cũng thay đổi. Ông ta sợ, khốn khổ cho ông ấy”.
Chị nhìn cuốn kinh Koran. Chị chợt giật mình: “Ôi, chiếc lông công!”. Chị tìm trong các trang sách. Không thấy. Dưới gối, không thấy. Trong túi, tìm thấy. Sau một tiếng “ồi”, chị trở lại chỗ cũ. “...Cái ông Mollah ấy khiến em mất trí! - chị vừa nói vừa đặt chiếc lông vào bên trong cuốn Koran - Lúc nãy em đang nói gì nhỉ?...
Phải rồi, chuyện em có tháng... tất nhiên là em đã nói dối ông ta”. Chị nhìn anh nồng nàn, nhưng ranh mãnh nhiều hơn là ân cần: “Cũng như em đã dối anh... nhiều lần!”. Chị thu đôi chân vào ngực và ấn cằm vào giữa hai đầu gối: “Nhưng dẫu sao em phải thú nhận với anh một chuyện...” - chị nhìn anh hồi lâu. Vẫn với vẻ lo lắng kỳ lạ ấy trong ánh mắt: “Anh biết không... - giọng chị khàn đi.
Chị nuốt nước bọt để lấy lại giọng, và ngẩng đầu lên - Lần đầu tiên chúng ta ngủ cùng nhau... sau ba năm cưới, em nhắc để anh nhớ, đêm ấy em có tháng”. Cái nhìn của chị trốn người đàn ông để lẫn vào các nếp chăn. Chị đặt má trái lên đầu gối. Ở mắt, nơi có chiếc sẹo, nỗi lo lắng đã biến mất. “Em không nói gì với anh cả. Và anh, anh đã tưởng... máu đó là dấu hiệu em còn trinh!”. Một cái cười nén lại khiến cả thân hình chị đang ngồi thu mình rung lên. “Nhìn thấy máu, anh rất mừng, rất tự hào!”.
Một lúc. Một cái nhìn. Và nỗi lo sợ sẽ nghe một tiếng thét giận dữ, một câu rủa. Không có gì cả. Thế là dịu dàng và thanh thản, chị bèn thả mình trôi vào trong những góc khuất của các kỷ niệm. “Đúng ra em phải không có tháng. Không đúng kỳ, nhưng em đã có trước một tuần, đấy hẳn là do nỗi lo lắng và sợ hãi sẽ gặp anh. Đấy, anh thử tưởng tượng xem, làm vợ chưa cưới suốt một năm, rồi làm vợ một người đàn ông vắng mặt suốt ba năm, đâu phải chuyện dễ dàng! Em sống với tên anh.
Vậy mà trước đó thậm chí em chưa hề nhìn thấy anh, nghe giọng anh, chạm vào người anh. Em sợ, sợ mọi thứ, sợ anh, sợ chiếc giường, sợ máu. Nhưng đồng thời đó là một nỗi sợ mà em yêu thích. Anh biết cái kiểu sợ ấy nó không khiến anh xa cách với nỗi ham muốn của mình, trái lại nó kích thích anh, nó chắp cánh cho anh, thậm chí có thể thiêu cháy anh. Em sợ đúng như vậy đấy. Ngày lại ngày, nó lớn lên trong em, xâm chiếm lấy bụng em, lòng dạ em..., đúng trước ngày anh đến nó tuôn trào ra. Đấy không phải là một nỗi sợ xanh mặt. Không. Đó là một nỗi sợ màu đỏ, đỏ máu.
Khi em kể điều đó với bà cô em, bà khuyên em không nên nói gì cả... Vậy là em đã nín lặng. Và như vậy là tiện cho em. Dù còn trinh, quả thật em lo sợ. Em tự nhủ sẽ xảy ra điều gì nhỉ nếu đêm đó em không chảy máu...”. Bàn tay chị quét qua không khí cứ như chị đang xua một con ruồi: “...Hẳn sẽ là một thảm họa. Em đã nghe bao chuyện về đề tài đó. Em có thể tưởng tượng ra tất cả - giọng chế giễu - Đem máu uế làm máu trinh là một ý tưởng thiên tài, đúng không?”.
Chị nằm xuống và cuộn mình vào lòng người đàn ông: “Em chẳng bao giờ hiểu được tại sao các anh, đàn ông các anh, lòng tự hào lại gắn chặt đến thế với máu”. Bàn tay chị lại đưa lên không. Các ngón tay chị động đậy. Tưởng như chị ra dấu cho một ai đó vô hình hãy lại gần.
“Nhưng anh có nhớ một buổi tối, ấy là hồi chúng ta mới sống chung cùng nhau, anh về muộn. Say mèm. Anh hút thuốc. Em đã ngủ. Không nói một tiếng, anh tụt quần em xuống. Em đã tỉnh dậy. Nhưng em vẫn làm như đang ngủ say. Anh đã... đi vào em... Anh sướng rơn lên... nhưng khi anh trở dậy đi rửa, anh đã nhận ra là có máu trên cái ấy của anh!
Giận dữ, anh quay lại và đánh em ngay giữa đêm khuya, chỉ vì em không báo cho anh biết là em có tháng. Em đã làm ô uế anh! - chị cười nhạo - Em đã làm anh trở thành một người ô uế!”. Bàn tay chị bắt lấy trong không khí các kỷ niệm của chị, nắm chặt lại và đưa xuống để vuốt ve trên bụng mình đang phồng lên và xẹp xuống theo nhịp nhanh hơn nhịp thở của người đàn ông.
Bằng một cử động đột ngột, chị để bàn tay trượt xuống thấp, bên dưới chiếc áo dài của chị, giữa hai đùi. Nhắm mắt lại. Thở sâu, đau đớn. Chị ấn mạnh các ngón tay vào giữa hai chân mình, cứ như chị sắp cắm vào đấy một lưỡi dao. Nín thở, chị rút bàn tay ra cùng một tiếng kêu nén lại. Mở mắt, nhìn vào đầu các móng tay: chúng ướt. Đẫm máu. Đỏ máu. Chị đặt bàn tay trước khuôn mặt đờ đẫn của người đàn ông. “Nhìn xem! Vẫn là máu của em đấy, máu sạch. Máu tháng với máu sạch nào có khác gì nhau? - bàn tay chị hạ xuống sát mũi anh - Anh được sinh ra từ máu này đấy! Nó còn sạch hơn cả máu của chính anh!”.
Các ngón tay chị giận dữ chạm vào râu anh. Khi chạm vào môi anh, chị cảm thấy hơi thở của anh. Một cơn rùng mình lo sợ chạy khắp mặt da chị. Cánh tay chị run rẩy. Chị rụt tay về, siết các ngón tay và áp miệng vào chiếc gối, còn kêu lên một tiếng nữa. Chỉ một tiếng. Dài. Xé ruột. Và bất động. Lâu. Rất lâu. Cho đến khi người mang nước gõ cửa nhà bên, tiếng ho sù sụ của bà già hàng xóm xuyên qua tường, khi người mang nước trút túi nước của cậu ta vào vại chứa của người láng giềng, khi một đứa con gái của chị khóc trong hành lang. Đến lúc đó, chị đứng dậy và bước ra khỏi phòng mà không dám nhìn chồng.
Sau đó, rất lâu sau đó, khi lũ kiến đã mang được xác con ruồi đến chân tường ngăn giữa hai cửa sổ, người đàn bà trở lại với một tấm đắp sạch và cái chậu nhỏ bằng nhựa. Chị nhấc tấm đắp phủ đôi chân người đàn ông, lau bụng, hai bàn chân, dương vật cho anh... đắp lại cho anh. “Còn kinh tởm hơn cả một xác chết! Chẳng có mùi gì hết”. Và ra đi.
Lại là đêm.
Căn phòng một màu đen tuyệt đối."
(Trích)