www.xbook.com.vn
ĐT: - Email: info@xbook.com.vn
SIÊU THỊ SÁCH TRỰC TUYẾN XBOOK
ĐC: Số 46 ngõ 897 Giải Phóng, Q.Hoàng Mai, Hà Nội


ĐỒI HOANG

Tác giả: Phạm Thị Ngọc Liên
Nhà xuất bản: Văn nghệ TP.Hồ Chí Minh
Giá bìa:36,000
Giá bán:36,000
Năm xuất bản: Quý III / 2008

“… Đã bao nhiêu ngày trôi qua? Cô từ không tin đến phải tin rằng gã đã chết. Những con ruồi từ đâu đã xúm lại trên gương mặt gã, mặc kệ bàn tay xua đuổi của cô, chúng bắt đầu đẻ trứng. Khí trời oi bức ban ngày và giá lạnh ban đêm làm xác gã bắt đầu chảy nước. Mùi hôi thối đã xông lên..."

“… Đã bao nhiêu ngày trôi qua? Cô từ không tin đến phải tin rằng gã đã chết. Những con ruồi từ đâu đã xúm lại trên gương mặt gã, mặc kệ bàn tay xua đuổi của cô, chúng bắt đầu đẻ trứng. Khí trời oi bức ban ngày và giá lạnh ban đêm làm xác gã bắt đầu chảy nước. Mùi hôi thối đã xông lên.
Ngày đầu tiên, cô ngồi bên cạnh gã, nhìn sững vào gương mặt đã yên nghỉ ấy và chỉ thấy buồn não nề. Nhưng đêm xuống, trong không gian lạnh buốt của căn nhà, cô sợ hãi và thấy thiếu vắng gã biết bao. Lập cập, cô nhóm lửa trong lò rồi lại đến ngồi cạnh gã. Ánh lửa bập bùng hắt vào gương mặt đã tím tại, xạm đen của gã. Thâm tâm cô thèm khát gã mở bừng đôi mắt ấy ra và tất cả chỉ là một trò đùa. Cô nắm lấy bàn tay to bè của gã và đặt trên bầu ngực êm ái của cô. Hơi lạnh như nước đá lập tức thấm vào da thịt và những ngón tay cứng còng của gã lại nặng nề rơi xuống. Cô tru lên khóc. Tiếng tru rền rĩ như tiếng chó khóc trăng. Một con chó cô đơn và cô độc nơi xứ lạ quê người.
Ngày thứ hai, cô lấy chiếc chiếu vãi, hì hục quấn quanh xác gã rồi đi tìm cây cuốc, cô lầm lũi đào huyệt chôn chồng. Chiếc hố chỉ sâu khoảng hơn một gan nhưng hai bàn tay cô đã rách toác. Cô vào nhà, nắm úp mặt xuống đất bên cạnh xác chồng. Sức tàn, lực kiệt, cô không còn khóc nổi nữa. Bỗng nhiên, cô nghe như gã đang thì thầm bên tai cô những lời âu yếm. Lồm cồm bò dậy, cô lật manh chiếu ra nhìn. Đôi môi gã đùng đùng - Dậy đi, dậy đi. Thân xác nặng nề của gã xiêu qua một bên, nhưng mắt gã vẫn nhắm tịt. Một sợi máu đen kịt rĩ ra từ mũi gã. Cô nức nở trong họng, buông tay gã lăn xuống đất. Thế là gã chết thật rồi. Sao mà đành vậy trời ơi? Cô sẽ ra sao những ngày sắp tới hở trời?
Ngày thứ ba, cô đổi ý không đưa xác chồng đi chôn nữa. Cô sợ lắm cảnh hiu quạnh một mình. Dù là xác chết, gã vẫn là người thứ hai. Cô vừa nhóm lò, vừa nói chuyện cùng gã. Cứ xem như gã đang ngủ đi. Hay đang lầm lì giận hờn cô cũng được. Cô đến bên cạnh hũ gạo. Loé một tia sáng trong bộ óc u tối của cô. Gạo chỉ còn một ít phía đáy hũ. Như vậy là sắp đến kỳ anh trai gã chở lương thực đến. Cô nức lên trong họng. Cô sắp thoát rồi. Trong chập chờn ánh lửa, cô ngồi mong mặt trời lên. Nhưng cô ngồi như thế bao lâu rồi? Căn nhà nồng nặc mùi hôi thối. Chiếc chiếu quấn quanh xác gã đã đội cao lên từ mấy ngày trước rồi thình lình xẹp xuống, nhả ra từ đó nhung nhúc một sòng sông giòi bọ. Mập mạp, sống động, chúng bò khắp nơi, trên đất, trên vách, trên chai lọ, chén bát, trên chân tay người đàn bà ngồi sụm như khúc..."
Trích đoạn trong Đồi hoang.